Hương vị chua chua ngọt ngọt bùng nổ trong miệng Tử Thăng, mùi vị quen thuộc của trái cây lan tỏa khắp khoang miệng.

Đợi đến khi vị ngọt của nho tan đi, lưỡi Tử Thăng trong khoang miệng nhúc nhích, vị chua ngọt lại dần mờ nhạt.

Tử Thăng lặng lẽ nuốt nước miếng, hai mắt đen nhánh lén lút liếc nhìn mâm nho lớn kia, rồi lại thu ánh mắt về.

Bề ngoài cậu bất động thanh sắc, giả vờ mình không phải là người sẽ động lòng vì mỹ thực.

Cậu ngẩng cổ, khí chất vương tử tự thân tỏa ra.

Tử Thụ cũng không phải là người sẽ vì đệ đệ mà tốn tâm tư, nhưng trước mắt đã có một đứa trẻ con ở đây, hắn liền ngồi dậy từ trên sập.

Tấm thảm trên người rũ xuống, lộ ra một vết sẹo dữ tợn trên vai, hẳn là do vũ khí sắc bén gây ra.

Hắn ngồi trên sập, hai tay chống trên đầu gối, mái tóc đen dài rủ xuống trước ngực, hắn say khướt một tay nhấc cổ áo Tử Thăng lên.

Tử Thăng bị lặc cổ nhấc lên không trung, cậu không biết làm sao mà nhìn lên trên, một chân lại đạp đạp, nhưng làm sao cũng không chạm tới mặt đất.

Tử Thăng lại không phải thật sự là một đứa trẻ con, cậu vừa động đậy, trong đầu liền hiện lên bộ dáng buồn cười của mình lúc này.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vì thế cậu liền thả lỏng, để tứ chi mình buông thõng tùy ý, tựa như một con cá mặn.

Tử Thụ có lẽ là chưa bao giờ gặp một người đệ đệ không ồn ào không náo loạn, động tác lại buông thả như vậy, hắn lại “Di” một tiếng, hứng thú liền lập tức dâng lên.

Ngay sau đó, tim của các cung nhân bên cạnh nhảy lên tận cổ họng.

Chỉ thấy Thái tử của họ như tìm được một món đồ chơi mới, trực tiếp xách tiểu vương tử lên ném về phía trước ——

Tử Thăng đột nhiên không kịp phòng ngừa:……

Mẹ nó!

Tử Thăng còn chưa kịp cảm ứng hạt sen trong lồng ngực, cậu đã bị Tử Thụ đỡ lấy và ôm vào lòng.

Mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy cậu, thân thể cậu bị tấm thảm vây quanh. Tử Thăng có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc gối dưới cổ mình và cơ bắp vững chắc bên cạnh.

Tử Thăng kinh hồn chưa định, cổ áo cậu lại lần nữa bị nhấc lên, Tử Thăng nắm chặt bàn tay.

Cậu lại một lần nữa bị nhấc lên không trung và đối diện với Tử Thụ.

Tử Thăng thấy được sự say sưa và vẻ mới lạ trong mắt Tử Thụ, bên tai đối phương có một vết sẹo nhạt.

Đôi mắt hắn sâu thẳm, mũi hơi thẳng, vị trí và kích thước của ngũ quan đúng là một tỷ lệ hoàn hảo.

Không thể không nói, người trước mắt là một mỹ nhân tiêu chuẩn.

Tử Thăng nghĩ lại, cậu và Tử Thụ giống nhau đến tám phần, Tử Thụ là mỹ nhân thì cậu cũng là mỹ nhân.

Lý luận này thành lập, Tử Thăng khẽ gật đầu.

Sau khi nhấc Tử Thăng lên, Tử Thụ đến gần quan sát kỹ hai mắt của Tử Thăng, thấy đôi mắt tròn đen láy, chẳng nhìn ra được gì.

Tử Thụ nhéo một phen khuôn mặt trẻ con mũm mĩm của Tử Thăng, cười hỏi: “Thế nào? Không sợ sao?”

Cằm Tử Thăng giật giật, cậu ngẩng đầu nhìn vương huynh của mình, cũng coi như là biết được đối phương muốn dọa cậu.

Vì thế tứ chi cậu lại lần nữa buông xuống, tựa như khiêu khích, lại thành một con cá mặn treo trên tay Tử Thụ.

Tử Thụ:……

Tử Thụ đã lâu không thấy một sự vật mới lạ như vậy, hắn bị chọc cười, đơn giản liền đặt Tử Thăng xuống tấm thảm.

Ánh mắt hắn liếc thấy mâm nho kia, vì thế hắn loạng choạng đi về phía đó.

Tử Thăng cũng liếc thấy, nhưng cậu giả vờ không thấy, thậm chí ngồi nghiêm chỉnh.

Tử Thụ lại hái một quả nho, hắn cố gắng nhịn men say, cẩn thận bóc vỏ nho xong, xoay người đưa đến bên môi Tử Thăng.

Tử Thăng ngoan ngoãn há miệng, một ngụm cắn vào quả nho, suýt chút nữa còn cắn vào đầu ngón tay Tử Thụ.

Tử Thụ rút ngón tay ra nhanh, hắn lại lấy chiếc khăn do cung nhân đưa tới lau khô đầu ngón tay.

Hắn vừa lau vừa hỏi: “Thích không?”

Tử Thăng lại không phải là loại người nói dối, cậu phồng má khẽ gật đầu.

Tử Thụ cười rồi nằm thẳng xuống sập, tóc đen lại lần nữa rũ xuống, “Thứ này ta có được ở một khu săn bắn gần đây, nếu còn muốn ăn, ngày mai cùng ta đi săn. Đến lúc đó ta ở một bên đi săn, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì tự mình hái bấy nhiêu.”

Tử Thăng nghe vậy mí mắt giật giật, môi mím mím, trong mắt có thêm chút vui vẻ.

Nho cứ để một bên, ở trong vương cung khô khan này lâu rồi, cậu đã sớm muốn ra ngoài đi lại.

Vì thế cậu lại lần nữa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng Tử Thụ không hài lòng, hắn híp mắt đến gần, vươn tay kéo kéo khuôn mặt trẻ con mũm mĩm của Tử Thăng, kéo đôi mắt tròn xoe của Tử Thăng thành mắt cáo.

“Chỉ gật đầu vô dụng, có muốn đi thì tốt nhất hãy lên tiếng nói với ta.”

Tử Thăng:……

Cậu duỗi tay đẩy bàn tay to của Tử Thụ ra, sau đó dùng giọng nói non nớt mà cậu cảm thấy có chút mất uy nghiêm nói: “Đi, ta đi.”

Tử Thụ híp mắt cười xoa đầu cậu, lại chỉ vào mâm nho kia, “Nếu còn mong chờ vương huynh mang ngươi đi hái nho, vậy trước tiên hãy bóc vỏ nho cho vương huynh. Vương huynh đã cho ngươi ăn nhiều như vậy rồi, cũng đến lượt ngươi cho vương huynh ăn.”

Tử Thăng:……

Mới cho ăn có hai lần, sao ngươi lại có thể nói ra lời như vậy?

Thấy Tử Thăng bất động, Tử Thụ cũng không vội, hắn nằm trên sập, trước khi nhắm mắt lại nói mơ mơ màng màng: “Tử Thăng tuổi còn nhỏ, vương huynh cũng không hà khắc ngươi. Khi bóc vỏ nho cho vương huynh, ngươi cũng có thể dành thời gian bóc cho mình mà ăn.”

Đôi mắt Tử Thăng hơi sáng lên, cậu cũng không hề từ chối nữa.

Cậu ngồi trên tấm thảm, bắt đầu bóc nho một cách không thuần thục.

Lúc đầu các cung nhân còn lo lắng cho tiểu vương tử, nhưng theo quan hệ của hai huynh đệ càng trở nên hòa thuận, họ cũng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Bề ngoài của tiểu vương tử vốn dĩ đã rất dễ nhìn, bộ dáng lén lút làm các cung nhân cảm thấy yêu mến, có người thậm chí lấy mấy chiếc khăn ướt đặt trong tầm tay để tiểu vương tử lau tay.

Tử Thụ tuy say, nhưng vẫn còn chút ký ức mơ hồ, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút, hắn mới nhớ hình như mình chỉ ăn có ba quả nho?

Tử Thụ cảm thấy không đúng, hắn vừa mở mắt ra, trước tiên thấy một đống vỏ nho trên bàn, số lượng đó tuyệt đối không phải chỉ có ba quả.

Hắn vừa đứng dậy, liền cảm thấy bụng dưới nặng trĩu.

Hắn dừng lại, nhìn xuống, đứa trẻ kia không biết từ khi nào đã mệt mỏi, đầu và cánh tay đè trên bụng dưới của hắn mà ngủ rồi.

Cũng không biết Tử Thăng ngày này làm cái gì, ngủ rất say, hàng mi dày nhếch lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Tử Thụ đỡ lấy cái đầu đang nhức, hắn vốn định một tay nhấc Tử Thăng qua. Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là khom lưng tới gần.

Hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Tử Thăng, nhìn khuôn mặt phúng phính của đối phương, hắn không nhịn được vươn tay chọc chọc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lõm vào, nếu không phải lo lắng đánh thức đệ đệ mình, Tử Thụ sợ là sẽ chọc cho đã.

Nhìn màn đêm đen nhánh bên ngoài, Tử Thụ vẫn là vén tấm thảm lên, khom lưng một tay ôm Tử Thăng vào lòng. Cung nhân cũng hiểu ý lấy một chiếc áo choàng khoác lên vai trần của Tử Thụ.

Hắn đi chân trần dẫm lên tấm thảm đi ra ngoài, lòng bàn chân mềm mại trở nên lạnh lẽo mà lại cứng rắn, dưới chân cũng thường xuyên có những viên đá nhỏ.

Theo ánh trăng chiếu xuống, xung quanh trở nên lạnh lẽo, bên tai cũng xuất hiện từng trận tiếng ve kêu.

Tử Thụ ôm Tử Thăng đi từng bước xuống bậc thang cung điện, giữa sự lo lắng của một đám cung nhân, hắn giao đệ đệ trong lòng cho người trong cung của cậu.

Cung nhân run rẩy vươn tay ra, Tử Thụ lại vì thế mà nhíu mày.

Các cung nhân vội vàng đồng loạt quỳ xuống đất.

Tử Thụ hạ giọng, cố gắng không đánh thức người trong lòng.

“Ngươi đứng dậy cho ta, nếu cánh tay còn tiếp tục run, ta sẽ chặt đứt cánh tay ngươi.”

Người nọ nghe xong suýt chút nữa sợ đến ngã xuống đất.

Có lẽ là ý chí sinh tồn, hắn vẫn vươn cánh tay ra, không còn run rẩy nữa.

Tử Thụ giao Tử Thăng qua, người đó cẩn thận tiếp lấy, ôm chặt chẽ, nhưng không dám thật sự lặc Tử Thăng.

Khi Tử Thụ rốt cuộc cảm thấy vừa mắt, hắn gỡ áo choàng xuống làm chăn bọc lấy Tử Thăng.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn xoay người đi chân trần rời đi.

Các cung nhân không dám chậm trễ, họ vội vã ôm Tử Thăng rời khỏi nơi này, cho đến khi không còn nhìn thấy ánh đèn dầu nữa, quần áo trên người họ đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Sáng hôm sau Tử Thăng tỉnh lại, vội vàng súc miệng, lại cho người mang nước ấm đến tắm rửa.

Các cung nhân biết Tử Thăng yêu sạch sẽ, cũng không biết từ đâu hái được cánh hoa ngâm vào nước tắm.

Tử Thăng nhìn thấy đầy bồn cánh hoa sau, khóe miệng giật giật. Tuy cảm thấy có chút mất mặt, nhưng khi tắm xong, cậu ngửi ngửi trên người, lại kỳ lạ cảm thấy thứ này hình như cũng không tệ lắm?

——

Tiểu vương tử muốn đi ra ngoài đi săn rồi!

Đế Ất sáng sớm nghe người ta nói đến việc này, cảm thấy mới lạ, còn cố ý cho người làm một cái giỏ tre có kích thước phù hợp với thân hình của tiểu vương tử.

Tử Thăng vốn không cao bằng eo của người bình thường, cái giỏ lại càng nhỏ, độ cao chỉ hơn hai mươi centimet.

Cậu cùng Tử Thụ đến khu săn bắn, mặc dù Tử Thăng đã cố gắng nhét nho vào, nhưng ba nắm nho lớn đã làm căng hết cả.

Nhưng nếu không xét đến kích thước của cái giỏ, chỉ nhìn lượng nho cao hơn giỏ một mảng lớn, e là người ta sẽ cho rằng đây là một vụ mùa bội thu.

Tử Thăng đang bọc nho, đám cỏ xung quanh đột nhiên lay động.

Tử Thăng đã nhận ra sự bất thường, cậu đặt cái giỏ xuống, cảnh giác đánh giá xung quanh.

Tử Thụ duỗi người, không để ý.

Đúng lúc này, một con sói dữ đột nhiên từ nơi không xa lao đến. Tốc độ cực nhanh, làm cỏ dại xung quanh lay động.

Tử Thăng theo bản năng lùi về phía sau, lại bị Tử Thụ từ phía sau đỡ lấy.

Tim Tử Thăng đập hơi nhanh, nhưng lại không hoảng sợ như cậu tưởng tượng.

Đúng lúc cậu quay đầu định mang vương huynh của mình rời đi, ngón tay thô ráp với vết chai dày cộm xoa xoa khóe mắt cậu.

Ngón tay tạm dừng, tựa hồ không sờ được thứ nó muốn sờ.

Giọng nói đầy tiếc nuối của vương huynh cậu truyền đến từ phía sau, “Vương huynh còn tưởng Tử Thăng sẽ khóc, đến lúc đó vương huynh có thể cười nhạo Tử Thăng một phen, xem ra lá gan Tử Thăng rất lớn.”

Tử Thăng:……

Ngươi thật là rảnh rỗi.

Một chiếc cung lớn rắn chắc được đưa ra trước mặt Tử Thăng, Tử Thụ nắm lấy hai tay Tử Thăng, làm cậu một tay cầm cung, một tay cầm tên.

Bàn tay to thô ráp hoàn toàn bao trùm lấy bàn tay cậu, nhưng cũng không dùng sức, mà dùng bộ phận khác một mình nắm lấy cung tiễn.

Tay Tử Thăng bị kéo ra dần dần, Tử Thăng rõ ràng, một khi vương huynh thật sự nắm lấy tay cậu, tay cậu e là sẽ bị bóp gãy.

Theo cung tiễn được kéo ngày càng căng, dây cung căng đến cực kỳ chặt, Tử Thăng ngửi thấy mùi da bị nóng lên.

Con sói dữ cách họ không đủ 10 mét, rồi đột nhiên nhảy lên, Tử Thăng có cảm ứng buông ra tay đang nắm mũi tên, Tử Thụ cũng ở khoảnh khắc tiếp theo buông ra ——

Mũi tên mang theo lực lượng mạnh mẽ bay vụt ra, Tử Thăng nghe thấy tiếng gió xé.

Tốc độ mũi tên cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã thấy máu tươi bắn tung tóe trong không trung, trong không khí vang lên tiếng r*n rỉ cuối cùng của con sói dữ.

“Phanh” một tiếng, khu vực săn bắn bụi đất bay lên.

Thi thể con sói dữ ngã xuống đất.

Tử Thăng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, mũi vừa vặn đụng phải cằm Tử Thụ.

Mặt cậu bị người phía trên nhéo nhéo, để lại dấu tay đỏ ửng.

Tử Thụ mở to mắt, đúng lúc này, nhiều tiếng sói tru từ bốn phía khu vực săn bắn truyền đến.

Nhìn từ trên không xuống, không biết từ đâu đến hơn hai mươi con sói dữ tạo thành một vòng vây quanh hai huynh đệ họ.

Tử Thụ cũng không hề do dự, trực tiếp lấy ra cung tiễn bắn về phía con sói dữ gần nhất.

Mỗi khi hắn bắn ra một mũi tên, lại có một con sói dữ ngã xuống.

Hắn liên tiếp bắn ra mười mấy mũi tên, một nửa số sói dữ đã bị giải quyết.

Nhưng, họ không còn mũi tên nữa.

Tử Thăng chú ý đến tất cả những điều này, cậu thầm mở bàn tay, một thanh kiếm màu đen dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay cậu.

Nhưng mà, đúng lúc cậu chuẩn bị che chắn trước người vương huynh, Tử Thụ lại một tay ôm lấy cậu.

Thanh kiếm màu đen nháy mắt biến mất.

Một con sói dữ đang xông về phía họ, Tử Thăng tim đập mạnh, nhưng lại thấy Tử Thụ một tay ôm cậu nhảy lên, tay kia nắm thành quyền ném về phía cổ con sói dữ.

Tử Thăng cảm thấy một luồng chưởng phong mãnh liệt, đồng thời bên tai vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn.

Con sói dữ bị một quyền đập chết, ngay cả cổ cũng bị đánh lệch.

Trái tim Tử Thăng đột nhiên nhảy dựng.

Ngay sau đó, tốc độ vương huynh của cậu cực nhanh, có khi hai quyền đánh làm thân hình một con sói dữ bị lệch; có khi tạm thời đặt cậu xuống đất, trực tiếp ném vào mặt sói, khuôn mặt vương huynh cậu bị dính đầy máu tươi.

Cậu lại lần nữa bị bế lên, mũi ngửi thấy toàn là mùi máu tươi.

Trong vòng chưa đầy năm phút, mười mấy con sói dữ đã chết dưới tay vương huynh cậu.

Nhìn đống thi thể sói trước mắt, Tử Thăng ngẩn người.

Tử Thụ một tay nhấc cậu đặt lên lưng, bàn tay dính máu nhấc cái giỏ nho mà Tử Thăng vừa hái.

Quần áo Tử Thụ toàn là máu tươi, mặt Tử Thăng cũng bị dính máu.

Tử Thụ cõng Tử Thăng mang theo nho đi về, khóe mắt Tử Thăng lại lần nữa bị bàn tay ẩm ướt kia vuốt ve, tầm nhìn cũng xuất hiện màu đỏ.

Tử Thụ ngữ khí rất là tiếc nuối.

“Tê, lại không bị dọa khóc sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play