4. Báo Ân

“... Một trăm vạn?” Kim Dật Nhiên cuối cùng không nhịn được, len lén liếc tấm ngân phiếu trong tay Lâm Tú. Nhưng chỉ thoáng nhìn thôi, hắn đã sững người tại chỗ. Trong tay Lâm Tú... vậy mà là tấm ngân phiếu một trăm vạn lượng bạc thật!

Kim Dật Nhiên vốn quen tiếp xúc tiền bạc, ngân phiếu thật giả chỉ cần liếc mắt là biết. Tấm ngân phiếu của Lâm Tú đích thực là ngân phiếu thật do hiệu đổi tiền Hưng Thịnh phát hành, không hề giả.

“Ngươi... ngươi thật sự định cho ta một trăm vạn lượng bạc này sao?” Kim Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Tú.

“Chê ít à?” Lâm Tú nhướng mày, lại móc từ trong ngực ra một tấm khác: “Năm trăm vạn, lần này đủ rồi chứ?”

“Năm... năm trăm vạn?!” Tuy Kim Dật Nhiên xưa nay được người gọi là kẻ giàu bạc triệu, nhưng cũng chưa từng thấy ai xa hoa đến mức tiện tay móc ra năm trăm vạn lượng bạc để tặng người khác. Hắn không dám tin nhìn Lâm Tú: “Ngươi... thật sự muốn vô cớ cho ta năm trăm vạn lượng bạc này, mà không cần ta làm gì sao?”

“Làm việc à?” Lâm Tú thản nhiên, “Bấy nhiêu tiền còn chưa đến mức phải làm việc gì.”

Nói rồi, nàng tiện tay ném tấm ngân phiếu vào tay Kim Dật Nhiên.

Kim Dật Nhiên nhìn tấm ngân phiếu trong lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Lâm Tú. Chỉ thấy nàng ung dung bình thản, như thể đây chỉ là chuyện vặt.

Nàng... nàng thật sự cho hắn năm trăm vạn lượng... mà không hề do dự... thậm chí không hề yêu cầu điều gì...

Nhưng ngay khi Kim Dật Nhiên còn đang mải suy nghĩ, thì phía dưới đài bỗng có một đệ tử tông môn khác lao lên như kẻ điên, chân khí quanh thân tán loạn, tay cầm trường kiếm vung loạn, miệng gào:

“Ta mới là kẻ chiến thắng! Ta mới là người mạnh nhất! Các ngươi cút hết xuống cho ta! Cút mau!”

Mọi người thấy hắn hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng chảy dãi, thì sợ hãi lùi lại, nhường ra một con đường.

Tên đệ tử ấy xông thẳng lên lôi đài, chém về phía sau lưng Kim Dật Nhiên!

Mọi việc xảy ra trong chớp mắt. Tâm trí Kim Dật Nhiên vẫn đang quanh quẩn ở chuyện năm trăm vạn lượng kia, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm sau lưng.

Ánh mắt Lâm Tú chợt sắc bén, nàng kéo Kim Dật Nhiên ra sau, đồng thời tung chân đá, hất văng trường kiếm trong tay tên kia ra xa mấy trượng.

Lúc này Kim Dật Nhiên mới hoàn hồn, vội nhét ngân phiếu vào ngực, vận khí ổn định thân hình, đứng sau lưng Lâm Tú.

Tuy hắn có chân khí hộ thể, nhưng nếu vừa rồi thực sự trúng một kích chân khí bạo liệt ấy, chắc chắn cũng phải chịu khổ không ít. Không ngờ... lại là Lâm Tú cứu hắn.

Kim Dật Nhiên theo bản năng nhìn bóng lưng Lâm Tú.

Ánh nắng rọi xuống, viền quanh nàng một tầng ánh vàng. Lâm Tú hơi nghiêng mặt, lộ ra đường cong dịu dàng. Dưới ánh mặt trời, hàng mi dài khẽ rung, trông thật mềm mại. Rõ ràng vẫn là bóng dáng quen thuộc, nhưng giờ phút này lại mang cảm giác khác hẳn... ấm áp, xinh đẹp...

Tim Kim Dật Nhiên chợt đập nhanh hơn, không hiểu tại sao.

Tên đệ tử mất binh khí nhưng chân khí vẫn cuồng loạn, liều mạng lao lên, tung một quyền về phía họ. Lâm Tú giơ tay đỡ, rồi tung chân đá hắn văng ra ngoài hơn trượng.

Lúc này chấp pháp trưởng lão từ trên đài lao xuống, thi pháp chế trụ hắn, áp giải rời đi.

Lâm Tú quay lại, thấy Kim Dật Nhiên đang đặt tay lên ngực, bèn cau mày: “Ngươi bị hắn đánh trúng tim à?”

Không đúng, nàng tin mình ra tay đủ kịp thời. Huống chi lúc đó hắn quay lưng về phía tên kia, sao lại bị thương ở ngực?

“Không... không phải...” Tim Kim Dật Nhiên lại càng đập nhanh hơn. “Ta... ta không... không bị thương...”

Trước đây chưa từng để ý, nhưng giờ nhìn lại... Lâm Tú... dung mạo thật sự rất đẹp... Dưới ánh mặt trời, gần như rực rỡ chói mắt...

“Vậy ngươi bị thương ở lưỡi à?” Lâm Tú khó hiểu nhìn miệng hắn.

Sao đột nhiên nói lắp vậy?

“Ta... ta... không... không...” Kim Dật Nhiên càng nói càng lắp bắp.

Quả nhiên là bị cắn trúng lưỡi. Lâm Tú gật đầu. Chắc là tự mình cắn thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play