“Phụ thân nếu không có chuyện gì khác, con về trước.” Nam Hi điềm đạm cười, xoay người mở cửa thư phòng đi ra ngoài, căn bản mặc kệ phía sau sắc mặt Nam Hành Tri khó coi đến cỡ nào.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Phụ thân nàng trời sinh tính tình ích kỷ như vậy, vĩnh viễn đừng nên hy vọng hắn còn có tình cảm cha con gì, có điều loại người này bình thường có thể nhẫn nhịn luồn cúi, miễn có lợi cho bản thân là được.
Mới vừa ra khỏi Tùng Hạc Viện, nàng giương mắt nhìn một người đứng gần cây ngô đồng cách đó không xa, một bộ trường bào dệt kim màu đen đổ xuống nét trầm tĩnh tôn quý, mặt nghiêng lãnh đạm tự phụ hoàn mỹ tinh xảo như tạc tượng, mặc kệ là nhìn từ chính diện hay góc nghiêng, đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
Khoé môi Nam Hi gợn cười, bước chân trở nên nhẹ nhàng: “Vương gia.”
Dung Dục xoay người, ánh mắt ánh vào nụ cười của thiếu nữ, mặt mày nhu hòa: “Nói chuyện xong rồi?”
“Ừm.” Nam Hi đi qua, ngẩng đầu nhìn hắn, càng nhìn càng vui mừng, nhịn không được liền nhón mũi chân hôn hắn, “Vương gia sao lại ra đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT