“Có cái gì mà không thể nào? Nếu ngươi không tin, có thể hỏi phụ thân đại nhân của ngươi một chút, xem ta nói có phải sự thật hay không.” Thanh Dương cười nhạo, “Trần công công, Nam tướng đại nhân, nếu không còn chuyện gì thì ta mang mấy thứ này về, nếu ai dám ngăn cản, chính là kháng chỉ.”
Trần Phúc liên tục gật đầu: “Bảo đảm sẽ mang về đầy đủ, không thiếu một hòm.” Nói rồi, vỗ vỗ tay, “Những món đồ trang sức châu báu, lăng la tơ lụa này là lễ vật tân hôn mà Hoàng thượng ban cho Nhiếp Chính Vương phi. Các ngươi kiểm kê một chút, không được có sai sót, sau đó thì cùng thị vệ Thanh Dương cùng nhau đem đưa đến phủ Nhiếp Chính Vương.”
Trong nháy mắt, mẹ con Lý thị phảng phất như từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục, sắc mặt trắng bệch cương cứng, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, trơ mắt mà nhìn cung nhân bưng những thứ này rời khỏi.
“Trần công công.” Nam Hành Tri sớm biết là chuyện như thế nào, cho nên lúc này cũng không có phản ứng cảm xúc đặc biệt gì, chỉ là nhắc nhở Trần Phúc một tiếng, “500 lượng hoàng kim và 500 lượng bạc trắng là Hoàng thượng ban thưởng cho phủ thừa tướng, không nằm trong danh sách lễ vật.”
Mẹ con Lý thị tinh thần rung lên, tức khắc cảm giác như được an ủi. Cũng được, nếu đã không có lăng la tơ lụa, trang sức châu báu, thì ít ra số vàng bạc trợ cấp tạm thời này cũng có thể miễn cưỡng giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.
500 lượng vàng không phải là con số nhỏ đâu.
“Tướng gia, không thể được đâu.” Ngữ khí Thanh Dương không nóng không lạnh mà nói, “Mới vừa rồi ta và Trần công công còn ở trong cung, Hoàng thượng cũng không nói số vàng bạc này là ban thưởng cho tướng phủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT