Tại Từ An Cung, khuôn mặt Thái hậu được trang điểm lộng lẫy hoa quý âm trầm lại, ngón tay mang hộ giáp dài tinh xảo nắm chặt chung trà một cách hung hăng, giọng điệu lạnh đến mức như màn sương hỗn độn: “Nhiếp Chính Vương đây là muốn tạo phản sao?”
Thái giám đến truyền đạt ý chí vừa nãy khom người đứng một bên, đầu cúi thấp, không dám trả lời.
“Mẫu hậu bớt giận.” Dung Sở Vân ngồi một bên uống trà, trong khoảng thời gian tới Từ An Cung ngồi đến bây giờ, tâm tình hắn đã bình phục không ít, tuy mặt mày vẫn còn chút tối tăm, nhưng cũng đã có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, “Trong tay Nhiếp Chính Vương nắm giữ bốn mươi vạn binh mã Đại Chu, dưới trướng hắn còn có Huyền Giáp Quân trung thành tinh nhuệ, một Hoàng Đế tạm thời như nhi thần không dám chống đối với hắn.”
Thái Hậu lạnh nhạt nói: “Nắm giữ binh quyền thì trong mắt không còn quân vương sao? Rốt cuộc hắn có biết cái gì gọi là tôn ti quân thần không?”
“Vị tiểu hoàng thúc này xưa nay tính tình nóng lạnh bất thường, nào có suy nghĩ trung quân?” Thần sắc Dung Sở Vân lạnh lẽo, “Khi phụ hoàng còn tại vị, hắn đã không thân cận. Hiện giờ cả triều văn võ đều sợ hãi hắn, không một ai có thể kiềm chế hắn, đương nhiên hắn cũng không cần phải cố kỵ điều gì.”
Sắc mặt Thái Hậu tối sầm lại, nghĩ đến lúc trước Dung Dục mới mười mấy tuổi đã cao ngạo lạnh nhạt, không coi ai ra gì, đối với một hoàng tẩu như nàng trước nay đều xem như không thấy, đối với Tiên Đế càng xa cách, nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, có thể chấp nhận được vì khi đó thời thiếu niên phản nghịch không hiểu chuyện.
Hiện giờ tuổi tác đã hơn hai mươi mấy, Dung Dục lãnh binh nhiều năm, đáng lý tính tình phải nên trầm ổn, chẳng lẽ còn phải giải thích một câu trẻ người non dạ hay sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT