“Ai…” Thật lâu sau, Liễu Trinh Cát chỉ khẽ cười khổ, lắc đầu thở dài.
Nàng không nói thêm lời nào nữa. Trường Thù thấy vậy liền lui ra, chỉ để lại một mình đi nhặt dọn mấy món trang sức rơi vãi. Ông cũng không nhiều lời, lặng lẽ lui xuống.
**
Chu Dung Tuấn từ đất phong giục ngựa trở về, vừa đến cửa bắc các đã trông thấy bóng dáng nàng.
Liễu Trinh Cát ngồi xếp bằng trước án kỷ, dưới ánh đèn dầu mười phần sáng rõ. Tóc đen buông xõa trên vai, áo mỏng thanh khiết, tay áo nhẹ vung, nét chữ chậm rãi hiện ra trên trang giấy. Dáng vẻ an tĩnh trầm lặng ấy, khiến cả gian phòng thoáng chốc như bình yên đến lạ.
Không còn giọt nước mắt giả vờ, chẳng còn dáng vẻ vui cười gượng gạo ban ngày, chỉ còn lại một nàng thê tử dịu dàng, an nhiên, khiến ngọn lửa giận trong lòng chàng cũng theo đó mà vơi đi một nửa.
“Ngài đã trở về?” – Liễu Trinh Cát ngẩng đầu, nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi, làm cả gương mặt nàng sáng rỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT