Giờ Mẹo sơ, Liễu Trinh Cát theo Vương gia đến cửa cung ngoại, lẳng lặng chờ triệu kiến.
Canh giờ ấy, Hoàng thượng vẫn còn đang thượng triều.
Sư Vương từ trước đến nay vốn quen thói phóng khoáng, chẳng mấy khi câu nệ tiểu tiết. Đổi lại người khác, tất phải đứng ngoài cửa cung cúi đầu chờ lệnh, nhưng Vương gia nhà nàng thì chỉ thản nhiên kéo nàng vào xe ngựa, gối đầu lên đùi nàng mà nhắm mắt dưỡng thần.
Trinh Cát nhìn người trong lòng, chỉ khẽ mỉm cười. Chung quy bọn họ đã là phu thê, chàng là phu quân của nàng, cũng là chiến hữu đồng cam cộng khổ. Đã thế, nàng nào nỡ để chàng đứng chịu lạnh ngoài cửa cung, chịu chút oan ức chỉ vì một tiếng danh hão. Dù sao trong cung, có mấy ai thực sự thương tiếc vợ chồng nàng đâu.
Vương gia nhắm mắt, nhưng rõ ràng chẳng hề ngủ. Nàng dịu dàng đưa tay, khẽ ấn lên thái dương cho chàng, để chàng được thả lỏng đôi chút.
Đến cuối giờ Thìn, thái giám mới đến truyền chỉ cho phép tiến cung.
Khoảnh khắc cửa cung rộng mở, Vương gia liền mở mắt. Đôi mắt chàng thâm trầm mà lạnh nhạt, nhưng bàn tay vẫn siết chặt tay nàng. Giọng trầm ấm vang bên tai:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play