Ra mặt thỉnh người chính là đánh cờ hiệu Giang Uẩn nhưng lại là Giang Thương!

“Các ngươi Giang gia……” Lê Tuần Truyện không nhịn được liếc hắn một cái, “Lá gan thật lớn.”

Giang Vân Vân ngoài cười nhưng trong không cười.

Mắng liền một lúc ba người, Lê Tuần Truyện cũng là miệng chạy trước, đầu óc theo sau, tỉnh táo lại thì ngượng ngùng nói: “Ta không có ý đó.”

“Cho nên đối ngoại nói là Giang Uẩn thỉnh người, kỳ thực là Giang Thương muốn lấy Bảo Ứng học cung làm bàn đạp, tìm một người lợi hại hơn, sau đó lựa chọn cha ngươi.” Giang Vân Vân sờ sờ cằm.

“Cha ngươi đọc sách thật giỏi sao?” Nàng thuận miệng hỏi.

Lê Tuần Truyện đảo mắt, không nói.

Giang Vân Vân lập tức hiểu ra.

Ở chung nhiều ngày, Lê Dân An tính cách nàng cũng đã hiểu rõ đôi chút, là một sĩ phu chỉ giỏi nói suông, dựa vào vinh quang gia tộc Lê gia, hiện tại lại dựa vào cha mình đã về hưu để hưởng chút ấm áp với thân phận giám sinh.

“Cho nên mục đích của hắn kỳ thực vẫn luôn là lão sư.” Một lúc lâu sau, Giang Vân Vân khẳng định nói.

Lê Tuần Truyện cũng lập tức tỉnh ngộ: “Bảo sao vừa nghe chuyện này, tổ phụ đã vội vàng tới Dương Châu.”

Giang Vân Vân trầm mặc.

Vậy tức là ngay từ đầu đã là một ván cờ, Giang gia là người trong cuộc, Lê gia là kẻ nhập cuộc, vậy thì người bày cục là ai?

“Các ngươi đang làm gì?” Từ cửa truyền đến một giọng trẻ con non nớt chất vấn.

Giang Vân Vân quay đầu lại.

Lão phu nhân đang nắm tay Giang Du đứng ở cửa, sau lưng là Trần Mặc Hà với vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.

Lúc này Giang Vân Vân mới hoàn hồn, thì ra hai người đứng sát nhau quá mức, vai kề vai, nhìn không được nghiêm chỉnh cho lắm.

Hai người liếc nhau, lập tức lùi lại một bước.

“Sư nương.”

“Tổ mẫu.”

Lão phu nhân thấy bọn họ quan hệ tốt thì cũng mỉm cười: “Sư thúc, sư điệt đang nói chuyện gì vậy?”

Giang Vân Vân mặt không đổi sắc chuyển đề tài: “Chỉ tùy tiện trò chuyện thôi, sư nương sao lại tới đây?”

“Sư thúc?” Một bên, Lê Tuần Truyện sắc mặt cổ quái nhìn tổ mẫu, rồi lại nhìn sang Giang Vân Vân, lông mày nhăn lại như con rết bò ngoằn ngoèo.

Giang Vân Vân chợt hiểu ra, quay đầu nhìn bộ dáng rối rắm của hắn, trên mặt nụ cười càng lúc càng rộng.

“Sư điệt!” Nàng bật ra tràng cười to đầu tiên trong ngày hôm nay, “Đây chẳng phải là sư điệt tốt của ta sao.”

“Không được cười.” Lê Tuần Truyện thẹn quá hóa giận nhào lên, lấy tay che miệng nàng đang lải nhải, “Không được gọi như vậy.”

.

Trên xe ngựa, Trần Mặc Hà ôm Giang Du đã chơi mệt, miệng oán trách:

“Vân ca nhi thật quá nuông chiều Du tỷ nhi, mua nhiều đồ như vậy, quá tốn tiền, di nương thêu hoa không dễ dàng, thêu đồ hại mắt lại hại thân thể.”

Giang Du vây kín đến nỗi không cựa quậy được, dựa trên vai nàng, đôi mắt đã nhắm lại, miệng vẫn mơ hồ rầm rì phản đối.

Giang Vân Vân cười nói:

“Khó khi được vui, lại là lần đầu Du tỷ nhi ra ngoài chơi, hôm nay cứ phóng túng một lần, chờ ta luyện chữ tốt rồi sẽ chép sách.”

“Chép sách cũng chẳng phải việc đứng đắn, Lê gia đối xử với Vân ca nhi tốt như vậy, cần phải chăm chỉ đọc sách.” Trần Mặc Hà như gặp đại địch, từng bước khuyên nhủ, “Ngài nếu có tiền đồ, di nương nhất định sẽ rất vui.”

Giang Vân Vân vốn là người có chủ ý, chỉ mỉm cười, không đáp.

Trần mụ mụ tưởng nàng nghe lọt, bèn bắt đầu quấn tiểu chăn cho Giang Du, sợ nàng ngủ bị lạnh.

Ba người vừa đến gần tiểu viện, liền thấy bên trong đứng đầy người.

“Sao lại thấy cái đồ xui xẻo Chương Tú Nga kia.” Trần Mặc Hà mất kiên nhẫn, “Đồ tìm đường chết, cả ngày tới tiểu viện này làm gì.”

Hai người vừa lọt vào tầm mắt của thủ vệ người hầu, liền có hai kẻ kích động hô:

“Nhị công tử đã trở về!”

Đám người trước cửa đồng loạt tránh ra, Giang Vân Vân lúc này mới phát hiện trong viện còn có hai nhóm khác.

Ở giữa, Chu Sanh ôm thêu phẩm, đứng ngồi không yên, thấy Giang Vân như thấy cứu tinh, lập tức đứng lên đi về phía nàng.

Bên trái, quản gia Giang Lai Phú thấy người liền tươi cười niềm nở:

“Là nhị công tử đã trở lại à.”

Giang Vân Vân nghi hoặc nhìn hắn, hỏi thẳng:

“Quản gia tới đây có chuyện gì sao?”

Nụ cười trên mặt Giang Lai Phú khựng lại, nhưng vẫn không nản, đối diện ánh mắt nghi ngờ của nàng, tiếp tục ân cần nói:

“Lão gia nghe nói bên này ngài thiếu án thư, đặc biệt cho người mang các loại bàn đến để ngài lựa chọn.”

Hắn đưa tay chỉ năm cái bàn phía sau, lập tức có người hầu vén tấm vải đỏ phủ trên bàn lên.

“Đây là án hình húi cua kẹp đầu hoa cúc lê, cái này thích hợp nhất để vẽ tranh, ngài nhìn mặt bàn trơn nhẵn, hạ bút tuyệt đối mượt mà, đảm bảo ngài có thể một nét liền mạch, vạn vô nhất thất, dù trải giấy rộng cũng không bị cong vênh.”

“Đây là bàn điền sơn khảm vàng hình đàn, bốn chân đều sơn tro, ngài xem dưới đáy này, nạm đương bản, ở đây khắc tiền văn thấu lỗ, nếu ngài gảy đàn trên bàn này, âm sắc sẽ càng thêm linh hoạt kỳ ảo.”

“Ngài xem tiếp cái bàn cờ sơn đen này, mặt bàn là sống mộng, gấp lại là bốn chân, mở ra thành tám chân, ở giữa khối màu vàng này trực tiếp vẽ hoa văn bàn cờ, hai cái nắp tròn di động này là để đặt quân cờ, lão gia đã chuẩn bị cho ngài bộ cờ đen trắng bằng ngọc, dưới bàn có hai ngăn kéo để đồ, chỉ là hiện giờ đọc sách quan trọng nên giấy trù, xúc xắc… lão gia đã cất đi.”

“Cái bàn bốn phía bằng phẳng này chính là án thư của ngài, đừng thấy đơn giản, nó làm từ gỗ tử đàn, chưa từng sơn, giữa bàn rộng rãi, bốn phía nạm nửa viền, chính là kiểu đang thịnh hành ở Ngô Trung.”

“Cuối cùng, cái còn lại là chiếc giường đất nhỏ bằng trúc văn, nhìn đơn giản, nhưng nếu ngài đọc sách mệt, đặt nó trên sập thì cực kỳ tiện lợi.”

Giang Vân Vân vốn là một người hoàn toàn nhà quê, lần đầu tiên nghe bàn lại có nhiều loại như vậy, nhìn đến hoa mắt, đôi mắt cũng sáng lên mấy phần.

Giang Lai Phú càng cười niềm nở hơn.

“Từ trước đến nay ‘danh nghiên nước trong, cổ mặc mới phát, quen dùng bút tốt, giấy cũ kỹ’, lão gia vì ngài chọn bộ văn phòng tứ bảo này, gồm bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành cùng nghiên Hấp. Ngài xem, từng món đều là tốt nhất.”

Giang Vân Vân nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ.

Người hầu bưng khay ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.

“Ngài nhìn thêm bộ ‘Thư phòng mười hai quân tử’ này, đều là cố ý chọn cho ngài, ngài cầm tinh con hổ, món này trên thân đều có ấn hổ, đảm bảo ngài mạnh mẽ oai phong. Ngài xem nếu có chỗ nào không hài lòng, cứ việc nói.”

Giang Lai Phú nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Giang Vân Vân.

Giang Vân Vân bị nhìn đến tê cả da đầu, “Ừ” một tiếng rồi khô khốc nói:

“Kia… cảm… cảm ơn ngươi.”

Nụ cười trên mặt Giang Lai Phú không giữ được nữa, nghiêm mặt nói:

“Nhị công tử hẳn là đi tạ lão gia.”

Tạ hắn chẳng phải là tự hại mình sao!

Giang Vân Vân co được dãn được, lập tức lớn tiếng:

“Cảm ơn lão gia!”

Bên kia, Chương Tú Nga “phụt” một tiếng bật cười, bóp giọng, âm dương quái khí nói:

“Nhị công tử quả nhiên là xương cứng a, mềm cứng đều không ăn.”

Giang Vân Vân quay đầu nhìn Chương Tú Nga, càng thêm khó hiểu:

“Ngươi tới đây lại làm gì?”

Nàng còn cố ý liếc ra phía sau đối phương, chẳng có món đồ lớn nào, nhưng lại đứng không ít người, trai gái già trẻ đủ cả, náo nhiệt vô cùng.

Chương Tú Nga bị ánh mắt kia liếc đến giật giật khóe miệng.

—— còn muốn đồ, chẳng phải được một tấc lại muốn tiến một thước sao.

“Phu nhân nghe nói sáng nay tam công tử cùng hai vị tiểu thư nghe lầm lời kẻ gian, gây phiền toái cho nhị công tử, suýt nữa làm hỏng việc.” Nàng muốn cười nhưng không cười nổi, đành xụ mặt nói.

Giang Vân Vân lập tức hiện vẻ cảnh giác.

Chương Tú Nga bị cái sắc mặt thay đổi kia làm cho cạn lời:

“Nhị công tử đây là biểu cảm gì vậy?”

Giang Vân Vân nhìn chằm chằm đám người sau lưng nàng, định nhận diện xem có gương mặt nào sáng nay đã thấy không, tiếc là khi đó toàn bộ sự chú ý đều ở Giang Uẩn, người bên cạnh chẳng thèm nhìn lấy một cái.

“Ngươi sẽ không lại đến sân ta kêu đánh kêu giết chứ?” Nàng cảnh giác nói, “Ta không làm mấy chuyện đó.”

Nếu không phải tình huống không cho phép, Chương Tú Nga đã muốn đảo mắt, tiện thể mắng luôn —— ở đâu ra cái đồ nhà quê này!

Nhưng nàng đang gánh trọng trách của phu nhân, đành phải nén giận, cố nặn ra một nụ cười xảo trá:

“Những tiện nô kia sao xứng bẩn mắt nhị công tử, tự nhiên đã lén đuổi đi rồi. Phu nhân là đến tạ lỗi, những người này từ nay đều để ngài cùng Chu di nương sai bảo.”

Vừa dứt lời, đám người kia đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Giang Vân Vân sợ đến mức như chân dính đất, liên tiếp lùi lại:

“Làm gì vậy?”

“Đây là cho ngài.” Chương Tú Nga nghiến răng nghiến lợi, “Ngài chạy cái gì?”

“Mau bảo bọn họ đứng lên.” Giang Vân Vân xoa xoa mặt.

Đám người hầu kia không những không tỏ vẻ vui mừng, ngược lại sợ hãi bắt đầu dập đầu, trán va xuống đất vang “loảng xoảng, loảng xoảng”.

Giang Vân Vân né ra sau lưng Chu Sanh:

“Nương, bọn họ làm sao vậy?”

“Đứng hết lên!” Trần Mặc Hà lại tiến lên một bước, trừng mắt lạnh giọng:

“Ra vẻ yếu thế cho ai xem, để người ngoài thấy lại tưởng Vân ca nhi của chúng ta bắt nạt người. Đứng hết lên cho ta.”

Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng dè dặt liếc sang Chương Tú Nga.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play