Quản sự tự mình tiễn khách rời đi, thấy bọn họ biến mất ở cuối phố dài, ý cười trên mặt chợt biến mất, xoay người vội vàng đi lên lầu hai.
“Đã đuổi đi rồi.” Quản sự đứng ở cửa gian lan can Tự Hào Nhã, thấp giọng nói,
“Bọn họ hỏi thăm chuyện phiến ngọc khúc, ta chỉ nói là khúc cũ, không biết cụ thể là ai làm. Bọn họ đều là người đọc sách, nào có biết rạp hát mua bán khúc có quy củ gì, bị ta vài câu liền gạt đi hết.”
Trong phòng lờ mờ thấy có một bóng dáng ngồi uy nghi, bên cạnh còn thấp thoáng bóng người hoặc đứng hoặc quỳ, trong đó có người khẽ giọng trò chuyện, có tiếng cười không ngừng, thậm chí lẩn khuất cả tiếng khóc, nhưng đối với lời quản sự bên ngoài thì hoàn toàn không có phản ứng.
Quản sự cũng không lấy làm khó xử, nói xong liền thu tay, rũ mắt lùi qua một bên, yên lặng đứng chờ ở cửa.
Một lúc lâu sau, một nam tử mặt trắng không râu, mặc trường bào màu lam, từ sau bình phong bước ra.
“Hôm nay vở diễn này, cha nuôi xem mà vừa lòng, ngươi nhớ kỹ phải khao thưởng bọn họ cho tốt.” Người nọ nói, giọng bóp nhỏ, thanh âm mảnh dẻ, “Người trong đó không xong, thì cho quan tài tử tế mà chôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT