Trân châu sáng nay phá lệ đoạt thế, từ năm Vĩnh Nhạc mười sáu, Tô Lộc Quốc Vương từng dâng hiến cho Minh Thái Tổ một viên nặng bảy lượng năm tiền, thật lớn trân châu, được xưng là “hiếm có xưa nay”, phong trào trân châu càng lúc càng thịnh, thậm chí còn quan trọng hơn cả hoàng kim.
Sản châu nổi tiếng nhất là Hợp Phố, dân gian vẫn có câu: Bán châu người trăm ngàn, sản châu chỉ một. Người giàu lấy nhiều trân châu làm vinh, kẻ nghèo không có trân châu lấy làm hổ thẹn, thậm chí vàng cũng không bằng một hạt châu.
Đường Bá Hổ trầm mặc một lát rồi nói: “Ta nghe nói năm nay có thí sinh trong nhà nuôi trân châu.”
“Hẳn là có thôi.” Lý Lục ngẫm nghĩ, “Hiện giờ trân châu trong dân gian phá lệ được ưa chuộng, Lưỡng Quảng thủy vực rộng lớn, thích hợp nuôi dưỡng. Tỉ như châu trì ở Nhạc… thuộc Lôi Châu phủ, hay châu trì Thanh Anh thuộc Liêm Châu Quảng Châu, hiện đều nằm trong tay các thái giám giữ châu trì, nhưng đó đều là cống châu. Người thường nếu muốn mua trân châu thì tìm đến thương nhân dưỡng châu, phẩm chất phần lớn cũng giống nhau. Ta nhớ rõ Nam Trực Lệ cũng có không ít châu trì, cũng có nhiều người Dương Châu ở Nam Trực Lệ buôn bán.”
“Nhưng có danh sách thí sinh không?” Lê Thuần, từ đầu vẫn không mở miệng, nhàn nhạt hỏi.
Lý Lục do dự: “Có thì có, nhưng sao có thể kết luận việc này liên quan đến nhà có dưỡng châu.”
“Một viên hảo trân châu, mua ngoài chợ đều cực quý.” Nhạc Sơn nhỏ giọng nói, “Một tên hạ nhân cũng có thể mang, nếu là trộm cắp, sao dám quang minh chính đại đem ra, tám chín phần mười là từ nguồn gốc chính đáng. Ngoài dưỡng châu nhân, nhà nào có thể đem trân châu tốt như vậy ban cho hạ nhân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT