Giang Vân Vân lạnh mặt xuống, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn hòa khi nãy; nét dịu dàng giữa lông mày bỗng chốc biến mất, thay vào đó là khí lạnh bất ngờ hiện ra, như thanh bảo kiếm vừa rời vỏ, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua băng tuyết, khiến người ta giật mình cảnh giác. Người này tuy chỉ mới mười một tuổi, nhưng tuyệt đối không dễ gạt.
“Quả thật cũng khéo ăn khéo nói.” Hứa Xương cười nhạt, “Chỉ là bọn thư sinh các ngươi chỉ biết múa miệng chém gió, gặp đao thật kiếm thật thì chỉ có thể tè ra quần.”
“Đao thật kiếm thật không dùng để đánh giặc bên ngoài, mà lại mang ra áp chế thư sinh tay không tấc sắt. Thư sinh dĩ nhiên không có sức chống cự, nhưng theo ta thấy người đọc sách tuy chẳng ra gì, song kẻ tham gia quân ngũ còn chẳng ra gì hơn.” – Giang Vân Vân lạnh lùng mỉa mai – “Không cho rằng lấy nhục làm vinh, Thái Tổ lập ra Dương Châu vệ, nghĩ đến bây giờ lại trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.”
Lời này mũi nhọn chĩa thẳng vào Hứa Xương, chẳng chút che giấu.
Sắc mặt Giang Như Lang đại biến:
“Nói bậy bạ gì đó!”
“Chí lớn không cùng tuổi tác, dẫu có ch·ết cũng có thể thành quỷ hùng.” – Giang Vân Vân chẳng những không thu liễm, ngược lại còn hùng hổ tiếp lời – “Giờ đây trên kênh đào, ngoài mặt biển, hải tặc hoành hành không dứt, Dương Châu vệ có thể làm cũng không phải chuyện đi hù dọa thư sinh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT