Lúc Thẩm Dao Xuyên làm xong một loạt thủ tục quay lại, anh phát hiện các nhân viên giao nhân đang trêu chọc bé giao nhân trong vỏ trứng. Họ cầm đủ loại đồ ăn vặt của con non để dỗ dành, nhưng bé con bên trong vẫn cứ cuộn mình trong vỏ trứng không chịu thò đầu ra, cũng không chịu ăn thức ăn họ đưa.
[Ký chủ, bé không đói sao? Mấy món ăn vặt này trông có vẻ ngon lắm đó.]
Đường Lí: “Đói.”
Cậu vẫn chỉ là một con non mới sinh, bụng rỗng tuếch, đã đói từ lâu rồi.
Nhưng cậu sợ giao nhân.
Vừa nhìn thấy những bàn tay có lớp màng mỏng trong suốt như lụa của giao nhân, cậu liền nghĩ đến thế giới trước kia, nghĩ đến con giao nhân đã dùng móng tay sắc nhọn đột nhiên dài ra cứa vào đuôi cậu, để lại vết sẹo đau đến chết đi sống lại.
Nhiều bàn tay của giao nhân tiến lại gần như vậy, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm sao dám ăn thức ăn họ đưa.
Hệ thống biết nỗi sợ giao nhân của Đường Lí không thể tiêu tan trong chốc lát được, cho dù đám giao nhân này không hề mang ác ý như con giao nhân ở thế giới trước. Nhưng dù sao thì, “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.
Nó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể để cậu từ từ thích ứng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play