Vương Xung nhìn những bóng người bên ngoài tường viện, trong lòng cảm khái không thôi.
Những người này chính là tài nguyên lớn nhất của tộc Vương thị, cũng là di sản lớn nhất của ông nội. Đừng thấy Vương gia bình thường túng thiếu, Vương Xung đường đường là con cháu dòng chính, một tháng tiền tiêu vặt còn không đủ để đến Quảng Hạc Lâu một lần, thậm chí còn bị những kẻ côn đồ như Mã Chu trêu chọc.
Nhưng ở Trung Thổ Thần Châu, ở Đại Đường đế quốc, thật sự không ai dám coi thường Vương gia.
Lão gia tử đức cao vọng trọng, được cả triều đình và dân chúng vô cùng kính trọng. Môn sinh của ông có mặt khắp thiên hạ, hoạt động trong đủ mọi ngành nghề, có người quản lý tài chính, có người tham gia quân sự, có quan cai trị các cấp, có thầy giáo, có nho sinh, có đại thần biên thùy, cũng có tướng quân trong quân ngũ. . .
Nhưng bất kể là ngành nghề nào, những người này đều có ảnh hưởng phi thường!
Dòng dõi tướng môn không phải là nói suông. Ngay cả khi Diêu gia đang ở đỉnh cao quyền lực, cũng chưa bao giờ dám khinh thường Vương gia, mà coi Vương gia là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt, một đối thủ đáng gờm mà họ muốn trừ khử cho bằng được.
Đối với Vương Xung mà nói, sau khi trọng sinh, điều hắn mong muốn nhất chính là được sự công nhận của những người bạn cũ, những môn sinh này của ông nội. Ai được họ công nhận, ai có thể tập hợp họ lại thành một khối, người đó sẽ sở hữu một lực lượng vô cùng to lớn!
Nhưng để có được lực lượng này chưa bao giờ là dễ dàng, ngay cả ông nội của Vương Xung cũng không thể. Đây không phải là vấn đề ông nội có đồng ý hay không, mà là để có được lực lượng này, phải được sự công nhận của tất cả mọi người.
Để được một hai người công nhận thì dễ, nhưng để được nhiều người công nhận như vậy thì không phải là chuyện dễ dàng!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT