Sâu trong phủ đệ Vương gia, Vương Xung cuối cùng cũng gặp được người mà hắn mong đợi. Đó là một văn sĩ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc một bộ y bào màu trắng, râu dài năm chòm, khí chất có vẻ yếu ớt, trông như gió thổi là ngã.
"Bái kiến Hầu gia!"
Thấy Vương Xung và Lão Ưng cùng bước vào, văn sĩ trung niên vội vàng cúi người, run rẩy hành lễ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mắt cứ nhìn xuống đất.
Rõ ràng, hắn không hiểu tại sao một người danh tiếng lẫy lừng, địa vị cao quý như Thiếu Niên Hầu của Đại Đường, môn sinh của Thiên tử, lại triệu kiến một thầy đồ vô danh tiểu tốt như mình.
"Hầu gia, chúng thần đã theo lệnh của ngài, lùng sục khắp kinh sư, cuối cùng mới tìm thấy ông ta trong một đạo quán không mấy nổi bật. Lúc đó ông ta đã chuẩn bị hành lý để đi xa. Chỉ cần chúng ta chậm một chút, ông ta đã lên đường rồi."
Vệ Quốc và Vệ Vũ đứng bên cạnh nói.
Rõ ràng, cả hai cũng không hiểu tại sao Vương Xung lại bắt họ phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy để tìm kiếm một người trung niên trói gà không chặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT