Nhạn Vị Trì ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn long lanh như nước, dường như thấu tỏ mọi điều, khiến sự yếu đuối đằng sau vẻ ngoài kiên cường của Thượng Quan Hi không còn chỗ che giấu.

Hắn cau mày, mím chặt môi, không chịu nói một lời, sợ để lộ cảm xúc của mình.

Nhạn Vị Trì cũng không làm khó hắn, mà tiếp tục:

"Ta tuy không hiểu rõ về độc Hàn Cổ, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng ta tin vạn vật đều có quy luật của nó. Trên đời này, có nam thì có nữ, có người tốt thì có kẻ xấu, có độc dược thì nhất định có thuốc giải."

Nói đến đây, Nhạn Vị Trì buông tay, từ từ hạ tay áo của Thượng Quan Hi xuống:

"Trước khi tìm được thuốc giải, ta sẽ không để ngươi chết!"

Nhạn Vị Trì đứng thẳng người, cười nhìn Thượng Quan Hi.

Thượng Quan Hi nhìn ánh mắt dịu dàng và đầy an ủi của nàng, bỗng nhiên nhớ đến tiên mẫu của mình.

Mẫu thân của hắn cũng như vậy, dịu dàng mà mạnh mẽ, xinh đẹp mà kiên cường.

Trầm mặc hồi lâu, Thượng Quan Hi mới chậm rãi thốt ra một chữ:

"Được."

Hắn muốn giữ Nhạn Vị Trì lại!

Nhạn Vị Trì nghiêng đầu nhìn hắn:

"Cái gì?"

Thượng Quan Hi quay mặt đi, nhíu mày nói:

"Ngươi ồn ào quá!"

Nhạn Vị Trì đảo mắt, rồi nói:

"Ta rất ồn ào, nhưng. . . ngươi rất tốt!"

Là một người tốt miệng cứng lòng mềm, người đẹp tâm thiện!

Nhạn Vị Trì đưa tay vuốt cằm Thượng Quan Hi, giống như một công tử phóng đãng đang trêu ghẹo thiếu nữ.

Sau đó nàng sờ xong liền chạy, không cho Thượng Quan Hi cơ hội trách mắng nàng nữa.

Nhìn Nhạn Vị Trì như chạy trối chết rời khỏi phòng, Thượng Quan Hi bất đắc dĩ lắc đầu cười nhẹ.

Nha đầu điên này, thật đúng là khiến người ta. . . bó tay!

Thế nhưng tâm trạng tốt của Thượng Quan Hi chỉ kéo dài được một lát.

Bởi vì hắn bỗng nhớ đến "tình nhân" của Nhạn Vị Trì, đúng vậy, nam nhân đó là ai, hắn còn chưa kịp hỏi!

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng khoác một chiếc áo choàng, đi về phía sân của Ngư Phi Diêm.

Thái tử phủ, phòng củi.

Ngư Phi Diêm dẫn Thượng Quan Hi đến phòng củi.

Lúc này trên nền đất phòng củi chỉ có một chiếc chiếu, và người nằm trên chiếu chính là Hoa Du bị trọng thương chưa lành.

Thượng Quan Hi hỏi:

"Hắn vẫn chưa tỉnh?"

Ngư Phi Diêm gật đầu:

"Đúng vậy, vẫn chưa tỉnh. Nghe Nhạn Vị Trì nói, hắn trúng bảy cây thấu cốt đinh của Bắc Dận. Mất máu quá nhiều nên mới hôn mê không dậy nổi. Ta cũng đã tìm đại phu đến xem, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng quả thật rất yếu."

"Có biết thân phận của hắn không?"

Thượng Quan Hi truy hỏi.

Ngư Phi Diêm khẽ lắc đầu:

"Nhạn Vị Trì nói, hắn tên là Hoa Du, nhưng thân phận cụ thể thì không biết. Là Hoa Du đột nhiên xuất hiện, bắt nàng đi, nói là để nàng bồi thường quần áo. Nhưng trên đường hai người bị sát thủ Bắc Dận vây quét. Sau đó Hoa Du liền xả thân cứu giúp, cuối cùng chính là cảnh tượng chúng ta nhìn thấy."

Nói đến đây, Ngư Phi Diêm không quên giải thích:

"À đúng rồi, sư huynh, hôm qua ngươi tức giận đến ngất đi, không thấy được đoạn sau. Thật ra Nhạn Vị Trì không phải ôm hắn, chỉ là đang giúp hắn băng bó vết thương."

"Ai nói bổn thái tử tức giận đến ngất đi?"

Thượng Quan Hi cố gắng biện minh:

"Ta có gì mà phải tức giận!"

Ngư Phi Diêm không nhịn được muốn cười, giọng điệu này, rõ ràng là rất tức giận mà, phải không?

Thượng Quan Hi cúi mắt nhìn Hoa Du, phát hiện người này ăn mặc không giống người Bắc Dận.

Hắn tiếp tục truy hỏi:

"Trên người hắn có thứ gì chứng minh thân phận không?"

Ngư Phi Diêm lắc đầu:

"Không có gì cả, ngay cả một mảnh bạc vụn cũng không có. Chắc là trong lúc đánh nhau đã rơi mất rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play