"A. . ." Sắc mặt Hoa Du trắng bệch, đồng tử giãn ra nhìn Nhạn Vị Trì.

Nhạn Vị Trì vội vàng đè vai hắn lại, áy náy nói:

"Ta biết rất đau, nhưng trên tay ta không có Ma Phí Tán, ngươi phải cố nhịn. Nếu không lấy ám khí ra, máu của ngươi sẽ chảy cạn mất!"

Hoa Du thở hổn hển từng ngụm, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đã lại ngất đi.

Nhạn Vị Trì thấy vậy thở dài:

"Cũng tốt, hôn mê bất tỉnh sẽ không đau đớn như vậy."

Sau đó, Nhạn Vị Trì tiếp tục giúp Hoa Du lấy thấu cốt đinh.

Ngay lúc nàng đang bận rộn cứu người, Thượng Quan Hi cùng Ngư Phi Diêm và Diệp Thiên Xu cũng đang tất bật tìm kiếm nàng.

Diệp Thiên Xu lau mồ hôi trên trán, nhíu mày nói:

"Tối qua mưa lớn, mọi dấu vết đều bị xóa sạch. Chúng ta tìm lâu như vậy mà không có tung tích, có phải đã đi sai hướng rồi không?"

Ngư Phi Diêm lắc đầu:

"Không đâu, chỉ có thủ vệ ở Bắc thành môn nói rằng sau khi trời tối đã thấy một bóng đen bay ra ngoài, thời điểm đó trùng khớp với lúc Nhạn Vị Trì mất tích. Bọn họ nhất định đã đi hướng này. . . Hả?"

Ngư Phi Diêm bỗng nhiên im bặt, Thượng Quan Hi vội vàng nhìn hắn:

"Sao vậy?"

Ngư Phi Diêm chỉ vào bụi cỏ bên quan đạo, nói:

"Hình như có vết máu!"

Mọi người đến gần, quả nhiên thấy có vết máu, không chỉ có máu mà còn có dấu vết kéo lê.

Lòng Thượng Quan Hi thắt lại, không dám nghĩ đến việc máu này có phải của Nhạn Vị Trì hay không.

Hắn nín thở, cẩn thận đi theo dấu vết kéo lê về phía trước.

Nhưng khi hắn vòng qua tảng đá lớn, lại thấy một cảnh tượng kinh hoàng!

Chỉ thấy một nam tử dung mạo bất phàm, nửa thân trên trần trụi, yếu ớt tựa vào tảng đá.

Mà Nhạn Vị Trì thì đang phủ lên người hắn, mặt đối mặt ôm nhau.

Chuyện này. . .

"Nhạn! Vị! Trì!"

Thượng Quan Hi gầm lên một tiếng, dọa Nhạn Vị Trì giật nảy mình.

Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, khi thấy rõ là Thượng Quan Hi và Ngư Phi Diêm, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Hết hồn, ra là các ngươi!"

Đôi môi Thượng Quan Hi mím chặt, nhất thời như có gì đó nghẹn ở cổ họng, không biết nên nói gì.

Uổng công hắn lo lắng cho Nhạn Vị Trì cả đêm, hóa ra nàng đã có người khác, cùng người ta bỏ trốn?

Lại còn. . . lại còn giữa ban ngày ban mặt, làm chuyện cẩu thả? ? ?

Thượng Quan Hi chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, cảnh vật trước mắt bỗng chốc quay cuồng.

Ngư Phi Diêm và Diệp Thiên Xu thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ, hai người đồng thanh:

"Đại sư huynh!"

Nhạn Vị Trì sững sờ tại chỗ, chuyện gì thế này, người bên này còn chưa xong, bên kia lại ngất xỉu một người.

Hóa ra mỹ nam thời cổ đại đều theo phong cách vẻ đẹp bệnh tật này sao?

Ngư Phi Diêm quay đầu trừng mắt nhìn Nhạn Vị Trì, lạnh giọng chất vấn:

"Nhạn Vị Trì, ngươi rốt cuộc đang làm gì?"

Nhạn Vị Trì hai tay cầm băng gạc, trên tay còn dính máu, ngạc nhiên nói:

"Chuyện này. . . khó hiểu lắm sao?"

Nàng đương nhiên là đang băng bó cho Hoa Du!

Diệp Thiên Xu bên cạnh nhìn những vết băng bó trên người Hoa Du, lại nhìn vết máu trên người Nhạn Vị Trì, rồi thở dài:

"Ai, Đại sư huynh chắc chắn là hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?"

Nhạn Vị Trì ngơ ngác.

Ngư Phi Diêm lo lắng nói:

"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới xem tình hình của Đại sư huynh!"

Nhạn Vị Trì bất đắc dĩ bĩu môi, chưa từng thấy ai nhờ người khác xem bệnh mà lại hung thần ác sát như vậy.

Nhưng cuối cùng nàng cũng không từ chối, vội vàng đi tới bên cạnh Thượng Quan Hi để bắt mạch cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play