Thượng Quan Hi đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài còn chưa mưa, lại đã sấm sét, thì thào nói:

"Trời kinh thành, cũng nên thay đổi một chút."

Ngư Phi Diêm nhìn về phía Thượng Quan Hi, vẻ mặt nóng lòng muốn thử hỏi:

"Sư huynh đã chọn xong mục tiêu rồi sao?"

Thượng Quan Hi mở miệng nói:

"Lại bộ Thị lang, Dương Vân Phong."

Ngư Phi Diêm hiểu được, Thượng Quan Hi dự định từ Lại bộ bắt đầu thâm nhập, đem quyền lực Lục bộ, từng bước thu nạp.

Nhưng cụ thể phải làm như thế nào đây?

Dương Vân Phong này, lại có chỗ nào đặc biệt?

Ngư Phi Diêm đang muốn tiếp tục hỏi, bỗng nhiên Trương quản gia từ ngoài cửa đi vào.

"Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Thái tử phi nàng ra ngoài rồi!"

Trương quản gia vẻ mặt ưu sầu. Hiển nhiên có chút lo lắng.

Thượng Quan Hi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Tuy rằng chỉ là chạng vạng tối, nhưng trước mắt một bộ mưa to sắp tới.

Không chỉ có sắc trời tối thấu, xa xa còn sấm sét vang dội, lúc này, nàng đi ra ngoài làm cái gì?

Thượng Quan Hi dò hỏi:

"Có nói đi đâu không?"

Trương quản gia khẽ lắc đầu.

Bùm! Răng rắc!

Sấm sét vang dội càng lúc càng lợi hại.

Ngư Phi Diêm thấy thế mở miệng nói:

"Cái này cũng quá nguy hiểm, sư huynh, ta đi xem một chút đi!"

Thượng Quan Hi nghĩ ngợi, đáp lại:

"Không cần, cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi, để ý đến nàng. Đưa lá thư này cho Thiên Xu, hắn biết phải làm gì."

Thượng Quan Hi lấy ra một phong thư đưa cho Ngư Phi Diêm, sau đó liền xoay người trở lại bàn án, tiếp tục bận rộn.

Ngư Phi Diêm cũng cảm thấy chính sự quan trọng hơn, liền không nghĩ đến Nhạn Vị Trì nữa.

Nhưng Thượng Quan Hi ngoài miệng nói không để ý tới, nhưng sau khi ngồi xuống lại, đã không thể tĩnh tâm tiếp tục mưu đồ.

Hắn quay đầu nhìn túi kẹo hạt sen Nhạn Vị Trì đưa cho hắn trước đó, lại nhìn thời tiết u ám bên ngoài, cuối cùng vẫn không nhịn được, thay một bộ dạ hành y, lặng lẽ rời khỏi Thái tử phủ.

Hắn muốn xem, Nhạn Vị Trì lén lút, là đi làm cái gì?

. . .

Kinh thành rất lớn, muốn tìm một người không biết tung tích, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng muốn tìm một người hành vi cổ quái, cũng không phải là việc khó.

Thượng Quan Hi vừa đi tới phố Huyền Vũ, chợt nghe thấy một đôi mẹ con đang nói chuyện.

"Mẫu thân, con cũng muốn diều, con cũng muốn diều!"

Cậu bé quấn lấy mẹ đòi thứ gì đó.

Mẫu thân kia kéo tay hắn, vừa bước nhanh vừa mở miệng nói:

"Ngoan đừng nháo, trời sắp mưa rồi, không thể chơi diều, ngày mai trời quang, mẫu thân lại mua cho con."

"Vậy tại sao chị gái vừa rồi có thể chơi?"

Cậu bé không phục.

Mẫu thân kia vẻ mặt đau khổ nói:

"Nàng. . . nàng có lẽ là một kẻ ngốc, được rồi được rồi, đừng náo loạn, mau về nhà, trận mưa này vừa nhìn đã biết không nhỏ!"

Là một kẻ ngốc?

Thượng Quan Hi hơi nhướng mày, đúng là cảm thấy hình dung này rất hợp với Nhạn Vị Trì.

Hắn theo hướng mẹ con kia đi tới, ngược hướng tìm kiếm.

Quả nhiên, đi không bao lâu, liền thấy trên không trung bay một con diều hình vuông, màu sắc thuần trắng, không hề mỹ cảm.

Trước mắt cuồng phong từng trận, cho nên diều bay rất cao.

Thượng Quan Hi lấy mặt nạ ra đeo lên mặt, mũi chân điểm một chút, phi thân bay về phía con diều.

Sau vài lần lên xuống, hắn thấy được Nhạn Vị Trì vừa đi vừa thả diều.

Nha đầu này làm gì vậy?

Thời tiết xấu như vậy mà lại ra ngoài chơi diều? ?

Thượng Quan Hi có chút không hiểu hành vi của nàng.

Nhưng hắn lại hiểu được quỹ đạo hành động của Nhạn Vị Trì.

Chỉ thấy phương hướng nàng đi từng bước một, không phải nơi nào khác, chính là phủ của Nhị hoàng tử Thượng Quan Ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play