Diệp Thiên Xu nhíu mày nói:

"Ta trở về tăng thêm tiền thưởng, cả hắc bạch lưỡng đạo đều tung tin, nhất định sẽ trong vòng một năm, thay sư huynh tìm được Cửu Dương Kim Tôn. Sư huynh, ngươi lần sau nếu độc phát, nhất định phải thông báo cho chúng ta. Hai người chúng ta sẽ truyền chân khí của mình cho ngươi, ngươi cũng có thể khống chế Thiên Thu Tuyết tốt hơn."

Ngư Phi Diêm cũng liên tục gật đầu:

"Không sai! Sư huynh, sư phụ bảo chúng ta cùng xuống núi với huynh, không phải là vì bảo vệ huynh sao. Huynh còn khách khí gì với chúng ta nữa?"

Thượng Quan Hi cười yếu ớt gật đầu.

Hắn không phải khách khí, hắn là không kịp.

Độc Hàn Cổ lúc ban đầu vẫn có quy luật, nhưng mấy năm gần đây, không hề có quy luật.

Hơn nữa mỗi lần phát độc, căn bản làm cho hắn không kịp thông báo cho người khác, lần nào cũng trở tay không kịp.

Xem ra độc này đã xâm nhập vào tạng phủ rồi.

Vì không muốn cho hai sư đệ của mình lo lắng, Thượng Quan Hi vẫn đáp lời:

"Được, lần sau, nhất định sẽ gọi các ngươi."

"Khởi bẩm Thái tử điện hạ, trong cung lại có người tới."

Ngoài cửa vang lên thanh âm của Trương ma ma.

Thượng Quan Hi mở miệng nói:

"Hôm qua Thượng Quan Ly tới tiễn hạ nhân không thành, xem ra Hoàng hậu nương nương chưa từ bỏ ý định, hôm nay lại tới nữa. Thiên Xu về trước, Phi Diêm, theo ta đi xem một chút đi."

Hai người gật đầu đáp ứng.

. . .

Lúc Thượng Quan Hi đi tới tiền viện, vừa vặn nghe thấy Kiều công công đang đọc danh sách.

"Bốn nha hoàn nhất đẳng, mười sáu nha hoàn nhị đẳng, một số nha hoàn tam đẳng. Tám thị vệ nhất đẳng, mười hai thị vệ nhị đẳng, một số hộ viện trưởng công. . ."

Lưu loát, đúng là có gần trăm người.

Tuy rằng so với một phủ đệ hoàng tử mà nói, bố trí như vậy cũng không tính là quá nhiều.

Nhưng số người như vậy, lại mang đến phiền toái không nhỏ cho Thượng Quan Hi.

Bởi vì càng nhiều người, gian tế và thích khách, sẽ càng nhiều.

Tốt xấu lẫn lộn, khó phân biệt trung gian.

Thượng Quan Hi đi ra:

"Đa tạ phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương ban thưởng."

Kiều công công cười nói:

"Lão nô tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương nói, những nha đầu này, ngài dùng trước, nếu không thích, ngày sau sẽ giúp ngài chọn người mới."

Nụ cười mập mờ của Kiều công công, khiến Thượng Quan Hi hiểu được, những nha hoàn đưa tới kia, xem ra không chỉ là hạ nhân, mà là muốn làm thông phòng của hắn.

"Để ta xem, có bao nhiêu nha đầu!"

Thanh âm của Nhạn Vị Trì bỗng nhiên vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nhạn Vị Trì vừa gặm táo, vừa sải bước đi tới.

Vẻ mặt khinh thường kia, mang theo một thân khí tức không thiện chí.

Thượng Quan Hi thấy thế, không biết tại sao tâm tình lại có chút tốt.

Hắn theo bản năng lui về phía sau nửa bước, cũng ý bảo Ngư Phi Diêm không nên lắm miệng, xem ra muốn nhìn một chút Nhạn Vị Trì muốn như thế nào ứng đối những nữ tử này.

Kiều công công nhìn về phía Nhạn Vị Trì, trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng cũng mở miệng nói:

"Lão nô tham kiến Thái tử phi nương nương."

Nhạn Vị Trì không để ý đến hắn, mà nhìn về phía nha hoàn đứng ở đó.

Liếc mắt một cái, thật đúng là nhìn không ra tốt xấu.

Tất cả mọi người đều đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu thuận mắt, dường như không hề ẩn giấu dã tâm hay sát ý.

Nhạn Vị Trì nhìn về phía mọi người, sau đó cười cười nói:

"Không cần đa lễ, các ngươi tới vừa vặn, Thái tử phủ ta muốn tu sửa, đang thiếu nhân thủ. Các ngươi, đều nghe Trương quản gia chỉ huy, nhổ cỏ sửa vườn, khiêng gạch xây ngói, làm hết những việc nặng này. Thời gian thi công, mười ngày là được rồi! Sự tình làm xong, đến lúc đó bổn cô nương. . . bổn thái tử phi, có thưởng!"

Đám hạ nhân hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy mình giống như nghe lầm.

Những trưởng công kia thì thôi, nha hoàn nhất đẳng, và thị vệ, sao có thể đi làm việc nặng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play