Thượng Quan Hi ngồi ngay ngắn ở phía trước, nhìn Ngư Phi Diêm không đợi đồ ăn mang lên đã bắt đầu ngấu nghiến, không nhịn được nghi hoặc nói:

"Các ngươi ra ngoài cả ngày, không ăn gì sao?"

Ngư Phi Diêm miệng còn ngậm thức ăn, nói không rõ từng chữ:

"Không đúng! Đi dạo cả ngày là chúng ta, nhưng không ăn gì, chỉ có mình ta. Miệng của nàng thì không hề rảnh rỗi!"

Ngư Phi Diêm nuốt thức ăn trong miệng, tiếp tục nói:

"Hạt dẻ rang đường, bánh ngọt Bát Bảo, xôi nếp táo đỏ, nhân óc chó hổ phách. . . Dọc đường đi miệng không hề rảnh rỗi. Ngươi xem, nàng không phải đã về viện của mình, cơm tối cũng không ăn sao."

Thượng Quan Hi khẽ nhíu mày:

"Toàn là đồ ngọt."

Ngư Phi Diêm hơi ngẩn ra, sau đó gật gật đầu:

"Đúng vậy, tiểu cô nương mà, chỉ thích ăn vặt."

"Vậy cũng không thể không ăn cơm!"

Thượng Quan Hi cau mày, lập tức mở miệng nói:

"Trương ma ma, ngươi. . ."

Lời nói đến bên miệng, Thượng Quan Hi dừng lại.

Hắn phát hiện mình lại quan tâm đến sức khỏe của Nhạn Vị Trì.

Điều này không giống hắn.

Thượng Quan Hi khẽ nhíu mày, chuyển đề tài, đổi giọng nói:

"Ngươi cho Phi Diêm, múc một bát canh."

Ngư Phi Diêm vội vàng nói:

"Không cần không cần, ta tự mình làm là được, ma ma ngươi lại cho ta thêm hai món ăn, đói chết rồi!"

Trương ma ma cười ha hả đi làm việc.

Thượng Quan Hi thì có chút ăn không trôi.

Bởi vì hắn nghĩ không ra Nhạn Vị Trì rốt cuộc muốn làm gì.

"Hôm nay nàng ra ngoài, thật sự chỉ là mua đồ, không làm gì khác sao?"

Thượng Quan Hi truy vấn.

Ngư Phi Diêm gật đầu, đem đoạn đối thoại mình có thể nhớ, đều báo cho Thượng Quan Hi.

Thượng Quan Hi sau khi nghe xong, chẳng những không yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng.

Bởi vì nữ nhân kia, thật sự không giống người sẽ nuốt trôi cơn tức này.

Nàng rốt cuộc đang tính toán cái gì?

——

Đêm, canh ba.

Thượng Quan Hi trằn trọc khó ngủ, suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới Nhược Sơ Viện, muốn xem tình hình của Nhạn Vị Trì.

Nhưng điều làm hắn có chút bất ngờ là, đã canh ba, Nhạn Vị Trì vẫn chưa nghỉ ngơi, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Nàng đang bận gì vậy?

Thượng Quan Hi đi tới cửa, vốn định giơ tay gõ cửa, nhưng nghĩ lại, lại phi thân lên nóc nhà.

Hắn ở trên nóc nhà lật một viên ngói, cúi mắt nhìn xuống, phát hiện Nhạn Vị Trì đang cúi đầu viết lách, vẽ vời.

"Nàng đang viết gì vậy?"

Thượng Quan Hi đầy bụng nghi hoặc, nhưng vì góc độ và khoảng cách, không thể thấy rõ nội dung.

May mắn Nhạn Vị Trì viết một lát, liền duỗi lưng rời đi.

Nàng cầm lấy quần áo thay, xoay người đi vào phòng bên, xem ra định tắm rửa đi ngủ.

Thượng Quan Hi thấy thế phi thân xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào phòng Nhạn Vị Trì.

Hắn đi tới bàn, cầm lấy tờ giấy nàng viết vẽ.

Một tờ giấy đầy chữ viết.

"Người khác tức giận ta không tức giận, tức ra bệnh không người thay, ta nếu tức chết ai như ý, huống hồ hao tổn tinh thần lại phí sức. . ."

Thượng Quan Hi không nhịn được nhếch môi cười khẽ, thầm nghĩ:

"Thơ con cóc không ra gì, lại còn có chút dễ thuộc. Xem ra hôm nay lão Nhị thật sự làm nàng tức giận."

Đặt tờ giấy xuống, Thượng Quan Hi lại cầm lấy bức tranh bên cạnh.

Nói là tranh vẽ, nhưng Thượng Quan Hi cũng không hiểu rốt cuộc nàng vẽ cái gì.

Vài đường nét, vài đường vân mây? Còn có một số, giăng khắp nơi, giống như đường phố.

Lộn xộn, không hiểu.

Thượng Quan Hi đặt tờ giấy xuống, định rời đi.

Nhưng thật trùng hợp, vừa quay đầu lại, đúng là bắt gặp Nhạn Vị Trì từ phòng bên đi ra.

"A! Ngươi. . . sao ngươi lại ở đây?"

Nhạn Vị Trì ôm lấy mình, theo bản năng kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play