Thượng Quan Hi sợ đến ngây người!

Hắn chưa từng thấy cô nương nào lại. . . lại không ra thể thống gì! Vô quy tắc! Hành vi phóng đãng! Lời lẽ thô tục!

Mắt thấy miệng Nhạn Vị Trì sắp chạm vào, Thượng Quan Hi lại vì bệnh nặng mà toàn thân vô lực, không thể đẩy nàng ra.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Quan Hi vội vàng nói:

"Ta uống!"

Ực!

Nhạn Vị Trì nuốt thang thuốc trong miệng xuống, sau đó đứng thẳng người, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói:

"Cứ phải để ta hy sinh sắc đẹp, ngươi thật đúng là khó chơi!"

Thượng Quan Hi tức đến ngã ngửa, nha đầu trước mắt này thật sự là cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.

Hắn bất đắc dĩ nhận lấy chén thuốc Nhạn Vị Trì đưa tới, vẻ mặt kháng cự uống một hơi cạn sạch.

Dù hắn đã cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm, nhưng vẫn lộ ra nhiều đau khổ.

Nhạn Vị Trì nhướng mày cười nói:

"Thì ra ngươi sợ đắng à!"

Thượng Quan Hi không để ý tới nàng.

Thuốc này đắng đến mức muốn khóc, sao nha đầu chết tiệt này uống mà mặt không đổi sắc?

Nhạn Vị Trì thấy Thượng Quan Hi không lên tiếng, cũng không có hứng thú ở lại.

Chỉ mở miệng dặn dò:

"Thân thể của ngươi còn chưa khỏe hẳn, nhất là vết thương trên người, tuyệt đối không được dính nước nữa. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài trước!"

Nhạn Vị Trì nói xong liền đi ra ngoài, Thượng Quan Hi thấy thế vẫn không nhịn được hỏi một câu:

"Ngươi đi đâu vậy?"

Nhạn Vị Trì không quay đầu lại, chỉ phất tay nói:

"Kiếm tiền nuôi gia đình!"

Lời còn chưa dứt, người đã mở cửa rời đi.

Thượng Quan Hi nhíu mày nhớ lại câu nói vừa rồi của nàng.

"Kiếm tiền nuôi gia đình? Bản thái tử còn cần nàng kiếm bạc sao?"

Thượng Quan Hi liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cũng không biết mình đã chọc phải một nữ tử như thế nào.

. . .

Nhạn Vị Trì không hề đùa với Thượng Quan Hi, nàng thật sự định đi kiếm bạc.

Bởi vì Thượng Quan Hi thân trúng độc hàn cổ, nên sau khi bị hàn khí xâm nhập, hắn sẽ bệnh nặng hơn người bình thường gấp mấy lần.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, hắn cần dược liệu tốt hơn!

Nghĩ tới đây, Nhạn Vị Trì đi đến sân của Ngư Phi Diêm.

Ngư Phi Diêm nhìn nàng dò hỏi:

"Tiểu tẩu tẩu, tìm ta có việc?"

Nhạn Vị Trì cười cười:

"Ngươi gọi ta Vị Trì là được, không cần khách khí như vậy. Ta tìm ngươi là để mượn một bộ quần áo."

"Mượn quần áo?"

Ngư Phi Diêm nghi hoặc nói:

"Ta đây. . . đều là quần áo của nam tử."

Nhạn Vị Trì gật đầu nói:

"Ta chính là mượn quần áo nam tử, nhưng là muốn mượn bộ đắt nhất trong tất cả quần áo của ngươi. Chính là loại mà người ta nhìn vào là biết ngay thổ hào."

"Thổ hào là gì?"

Ngư Phi Diêm có chút tò mò về từ này.

Nhạn Vị Trì suy nghĩ một chút:

"À, chính là ý nghĩa giàu có một phương. Ngươi không phải nói Tiêu Dao Vương phủ các ngươi giàu có một phương sao?"

Nhắc tới chuyện này, Ngư Phi Diêm lộ vẻ đắc ý nhe răng cười:

"Ha, đúng vậy. Ngươi chờ!"

Ngư Phi Diêm đi tìm một bộ quần áo màu xanh bảo thạch thêu hoa văn tường vân bằng chỉ vàng.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng những hoa văn tường vân bằng vàng này, đều là chỉ vàng thật!

Tuy rằng màu sắc có hơi lòe loẹt, nhưng khí chất nhà giàu mới nổi này khiến Nhạn Vị Trì rất hài lòng.

Nhạn Vị Trì mở miệng nói:

"Được, chính là bộ này! Cảm ơn!"

Nhạn Vị Trì cầm quần áo đi ra ngoài, Ngư Phi Diêm thấy thế vội vàng truy hỏi:

"Này? Ngươi cần bộ đồ này để làm gì? Cho đại sư huynh sao? Đại sư huynh không thích màu sắc sặc sỡ."

Nhạn Vị Trì không trả lời, mà chạy một mạch rời khỏi sân của Ngư Phi Diêm.

Ngư Phi Diêm tò mò nhìn bóng lưng nàng, cuối cùng vẫn không chống lại được lòng hiếu kỳ của mình, lén lút đi theo.

. . .

Nhạn Vị Trì đầu tiên là mượn kim chỉ của Trương ma ma, khâu lại bộ quần áo kia mấy mũi, eo sửa hẹp lại, chiều dài sửa ngắn đi.

Cũng may kiểu dáng quần áo cổ đại này đơn giản, nàng rất nhanh đã sửa nó tương đối vừa người.

Sau đó nàng liền đổi sang một bộ nam trang, đi ra khỏi cửa lớn Thái tử phủ.

Ngư Phi Diêm thấy thế vội vàng theo sau, trùng hợp gặp được Diệp Thiên Xu đến đưa bạc.

Diệp Thiên Xu thấy Ngư Phi Diêm lén lút, mở miệng trêu chọc:

"Ối, ngươi làm gì vậy? Sau lưng đại sư huynh, đi ngoại tình à?"

"Nói bậy bạ gì vậy! Ta đang định ra ngoài!"

Ngư Phi Diêm mở miệng phản bác.

"Ra ngoài? Thân thể đại sư huynh còn chưa khỏe, bên người không thể thiếu người, ngươi muốn đi đâu?"

Diệp Thiên Xu truy hỏi.

Ngư Phi Diêm không kiên nhẫn nói:

"Ấy da, ta không nói với ngươi nữa, ngươi vào xem đại sư huynh đi!"

Ngư Phi Diêm nhún chân một cái, bay vút lên, đuổi theo hướng Nhạn Vị Trì rời đi.

Diệp Thiên Xu nhìn Thái tử phủ, lại nhìn Ngư Phi Diêm, cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo xem sao.

"Bản công tử không thể bỏ qua náo nhiệt! Hì hì!"

. . .

Hai người lặng lẽ đi theo sau Nhạn Vị Trì, phát hiện nàng lại đến tiệm lụa nổi tiếng nhất kinh thành – Lăng La phường.

Nha đầu này đến tiệm lụa làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play