Hoa Dung vội lắc đầu:
"Không, người sai là ta, năm đó là ta đã bế ngươi đến gần cổng Lô Trần Châu. Là ta ghen tị ngươi có Cửu Vĩ Hồ Quang, nên mới mong ngươi rời khỏi Lô Trần Châu. Tất cả đều là lỗi của ta."
Hoa Du nhìn Hoa Dung, mắt đỏ hoe, nặn ra một nụ cười:
"Ngươi không sai, tất cả đều là số mệnh. Nếu ngươi không đưa ta đi, làm sao ta có được Hồ Hỏa Tẫn Liên? Làm sao có thể quen biết hậu duệ của Nguyệt Chi tộc? Nếu ngươi không để ta đi phá Cửu Trọng Môn, làm sao ta có thể phá giải lời nguyền của Linh Hồ tộc, làm sao có thể có được mười đuôi tái sinh? Đại ca, lo lắng hết lòng vì Linh Hồ tộc là số mệnh của ngươi. Dốc sức vì Linh Hồ tộc là số mệnh của ta. Không có đúng sai."
Nước mắt Hoa Dung lập tức trào ra, hận mình tại sao lại làm nhiều điều xấu với đệ đệ như vậy.
Hoa Du càng không so đo, lòng hắn càng hối hận vô hạn, tự trách không nguôi.
. . .

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play