Cầm Tương Nhu nói xong những lời này, chìm vào im lặng hồi lâu.
Nhưng đôi vai run rẩy và bóng lưng không giấu được vẻ bi thương của hắn, khiến Nhạn Vị Trì biết, lúc này hắn chắc chắn vô cùng đau khổ.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Nhạn Vị Trì định mở miệng, Cầm Tương Nhu lại tiếp tục nói.
"Cứ như vậy, mẫu thân ta vì muốn sống, vì muốn ta sống, chỉ có thể ngày qua ngày tiếp khách. Mà thân phận của ta, ở Thập Tứ Lâu này, ngoài nàng và quản sự của Thập Tứ Lâu ra, không ai biết. Mọi người đều cho rằng, ta cũng giống như vô số đứa trẻ sinh ra ở Thập Tứ Lâu này, số phận cuối cùng, không làm quy công, thì cũng làm. . . tiểu quan nhi."
Nhắc đến tiểu quan nhi, Nhạn Vị Trì bỗng nhớ đến hình xăm chữ "tù" trên lưng Cầm Tương Nhu.
Cầm Tương Nhu tiếp tục nói:
"Mẫu thân ta yếu ớt nhiều bệnh, trước mười hai tuổi, ta ở Thập Tứ Lâu làm một số việc nặng nhọc, cố gắng kiếm chút tiền, mua thuốc chữa bệnh cho nàng. Năm mười hai tuổi, nàng bị bệnh nặng, mọi người đều nói nàng không qua khỏi. Quản sự của Thập Tứ Lâu biết rõ thân phận nàng đặc biệt, không dám để nàng chết một cách không minh bạch như vậy, mới chịu bỏ tiền, mời cho nàng một đại phu tử tế. Đại phu đến, nói mẫu thân ta cần một củ nhân sâm hơn mười năm tuổi để làm thuốc. Nhưng Nam Điền vốn không sản xuất nhân sâm, loại hơn mười năm tuổi lại càng có giá trị ngàn lượng bạc trắng. Đối với hai mẹ con chúng ta mà nói, cả đời cũng không thể có nhiều tiền như vậy. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn mẫu thân ta chết. . . Cho nên. . ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play