Lạc Tinh xoá tin nhắn của Cố Thời Nghiên, cắm sạc điện thoại rồi ôm thú bông chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại, Cố Thời Nghiên vẫn đứng trên ban công hóng gió lạnh, chờ tin nhắn của ai đó.
Điện thoại bỗng ting một tiếng.
Cố Thời Nghiên liếc nhìn.
Lý Chiêu vừa tag anh trong một nhóm chat mấy chục người.
Nhóm chat này là do Lý Chiêu kéo anh vào, trong đó anh chỉ biết vài người.
【Mai rảnh không?】
Cố Thời Nghiên nhìn chằm chằm dòng chữ này, trong đầu hiện lên hình ảnh Lạc Tinh cứ đến thứ Bảy, Chủ Nhật lại mè nheo bắt anh đi chơi với cô.
Thứ Bảy cô không hẹn anh, là vì ở cùng bạn bè, có lẽ họ đã hẹn trước rồi.
Vậy còn Chủ Nhật?
Cố Thời Nghiên tạm thời chưa trả lời Lý Chiêu.
Nhìn thời gian trên điện thoại, từng giây từng phút trôi qua, kim giờ đã chỉ đến số 12.
Cố Thời Nghiên hít một hơi gió lạnh từ ban công thổi vào, đầu ngón tay cầm điện thoại siết chặt, di chuyển cơ thể cứng đờ về phòng.
Rất tốt.
Cả ngày Chủ Nhật, nhóm năm người của Lạc Tinh ăn uống, vui chơi từ sáng đến tối, tối lại đi xem phim.
Lạc Tinh thậm chí còn quên mất Cố Thời Nghiên.
Đúng mười giờ tối, Lạc Tinh về phòng, điện thoại hiện lên tin nhắn của Minh An và Vân Thái gửi video của nam chính trong rạp chiếu phim hôm nay.
Lại là một tràng lời khen ngợi của hai người, kiểu như quá đẹp trai, hormone bùng nổ.
Lạc Tinh click vào xem thử.
Ban đầu chỉ định xem qua loa, không ngờ lại khá đẹp trai.
Gương mặt vừa ngây thơ vừa mang vẻ nguy hiểm, cởi áo ra để lộ cơ bắp rắn chắc.
Lại còn cao một mét tám mốt, học vấn cao.
Lạc Tinh hiếm khi xem hết video của một nam minh tinh nào đó.
Video tự động chuyển sang video tiếp theo.
Wow, đẹp trai như vậy, lại còn body đẹp nữa.
Wow, người ta tốt bụng, lại còn là học bá.
Wow, nhìn lạnh lùng cool ngầu vậy mà lại đáng yêu thế!
Wow, lại còn thích cắn ống hút giống mình!
Xem xong video của Vân Thái và Minh An, Lạc Tinh lại lên mạng tìm kiếm thêm thông tin về anh chàng này.
Vô thức đã xem đến một giờ, hai giờ, ba giờ…
Đáng lẽ không nên click vào video giới thiệu kia, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa.
Môn học đầu tiên của sáng thứ Hai là tiết chuyên ngành của Lạc Tinh.
Hôm nay, Lạc Tinh ăn mặc giản dị, là chiếc áo phông đen và quần jean rộng thùng thình mà cô hiếm khi mặc.
Tóc vẫn búi cao như mọi khi.
Cô và Cố Thời Nghiên không chỉ học cùng khoa mà còn học cùng lớp, trước đây cô đều đứng ở cửa đợi Cố Thời Nghiên, đợi anh đến, anh ngồi đâu thì cô sẽ ngồi đó.
Hôm nay, cô tự nhiên ngồi cùng Minh An và Vân Thái, bên kia là Thẩm Khuyết và Diêu Hướng Minh.
Lạc Tinh nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, “Thực ra cũng khá may mắn, năm người chúng ta đều chọn cùng một chuyên ngành, nghĩ như vậy, tớ vẫn rất hạnh phúc.”
Vân Thái mở sách chuyên ngành, “Cậu nói vậy khiến bốn người chúng tớ cứ như đang thầm mến cậu, thôi đi, chỉ là trùng hợp thôi.”
Minh An giơ tay phát biểu, “Tớ chỉ là thích vật lý thôi.”
Lạc Tinh bĩu môi, nhìn sang Thẩm Khuyết.
Thẩm Khuyết ngẩng đầu, “Từ nhỏ môn vật lý của tớ giỏi nhất, cậu cũng biết mà.”
Lạc Tinh lại nhìn người bên cạnh Thẩm Khuyết, Diêu Hướng Minh đang nhai bánh mì: “Bố tớ chọn đấy, không liên quan gì đến tớ.”
“Haiz, Tinh Tinh, chỉ có tớ là vì cậu mới chọn học vật lý.” Vân Thái khoác tay Lạc Tinh, chớp chớp mắt.
“Thôi đi, cậu là vì nam thần của cậu chứ gì.”
Vân Thái từ hồi cấp hai đã bắt đầu đu idol, thi vào khoa Vật lý của Đại học Hưng Đại cũng là vì muốn học cùng trường, cùng khoa với nam thần của cô.
Đáng tiếc, cô vừa thi đậu thì nam thần đã bị khui scandal, phải giải nghệ.
“Nói bậy, tên tra nam đó bây giờ không phải nam thần của tớ nữa, nam thần của tớ tối qua tớ
đã gửi trong nhóm cho các cậu xem rồi đấy.”
Vân Thái vừa dứt lời, bốn người còn lại đều nhìn cô.
Diêu Hướng Minh chỉ vào ba cô gái, “Mấy người lén lút lập nhóm chat để nói xấu ai đấy?”
Thẩm Khuyết đè tay cậu ta xuống, “Trẻ con thế, còn nói xấu sau lưng.”
Lạc Tinh nhún vai cười, giơ nắm đấm gõ nhẹ vào vai Thẩm Khuyết, “Cảm ơn Thẩm đại ca tha cho.”
Mấy người Lạc Tinh ngồi ở vị trí giữa hơi chếch về phía trước, hoàn toàn không biết rằng, ở hàng ghế sau, sáu con mắt đang nhìn chằm chằm vào nhóm năm người bọn họ.
“Anh Nghiên, hôm nay cô ấy không mang bữa sáng cho anh à?” Lý Chiêu nhìn về phía trước, vẫn chưa nhận ra ánh mắt Cố Thời Nghiên nhìn Lạc Tinh u ám đến mức nào.
“Còn chẳng đợi anh, lại còn ngồi cùng người khác.” Lý Chiêu giơ tay ra, làm động tác bắn súng, chỉ vào Thẩm Khuyết đang ngồi bên phải Lạc Tinh, “Bên phải cô ấy còn có một anh chàng cao to đẹp trai, không, là hai người.”
Dịch Xuyên ho khan một tiếng, liếc nhìn Cố Thời Nghiên đang sa sầm mặt, lên tiếng giải thích cho Lạc Tinh, “Bên trái cô ấy còn có hai cô gái kia mà? Người ta chơi thân, bạn bè ngồi cùng nhau cũng có sao đâu.”
“Không phải, anh Xuyên! Cậu xem cô ấy cười vui vẻ kìa? Em chưa bao giờ thấy cô ấy cười với anh Nghiên như thế, mắt cười đến híp cả lại, hai hàm răng trắng đều lộ ra rồi kìa, cô ấy còn sờ vai người ta nữa!”
Dịch Xuyên cúi đầu, thầm nghĩ Lý Chiêu đúng là hết thuốc chữa, “Người ta sờ chỗ nào, rõ ràng là nắm đấm mà, với lại người ta đối xử với bạn trai và bạn bè khác nhau là chuyện bình thường, chắc chắn là trước mặt bạn trai phải dè dặt một chút…”
Lý Chiêu vỗ vai Cố Thời Nghiên, “Anh bạn à, hay là anh nhắn tin hỏi cô ấy một câu đi, trước đây cô ấy dù có phải dậy sớm hay không cũng đều mang bữa sáng cho anh, chỉ cần học chung lớp là nhất định sẽ ngồi cùng anh mà?”
Cố Thời Nghiên chầm chậm ngẩng đầu nhìn Lý Chiêu, “Lý Chiêu, cậu có thể ngậm miệng lại được không?”
Lý Chiêu nhìn đỉnh đầu Cố Thời Nghiên, im lặng kéo khóa miệng mình lại.
Cố Thời Nghiên nhìn điện thoại, mở ra, đoạn hội thoại trong khung chat vẫn dừng lại ở ba chữ anh đã trả lời tối qua.
Lạc Tinh đã ba ngày không nhắn tin chào buổi sáng cho anh.
Nhưng nếu thật sự giận dỗi thì tối hôm qua tại sao lại nhắn chúc ngủ ngon và nhắc nhở anh ngủ ngoan?
Bàn tay thon dài cầm bút gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra hai tiếng cộc cộc.
Lý Chiêu cũng biết lúc này Cố Thời Nghiên thật sự có chút tức giận.
Dịch Xuyên mở điện thoại, vào khung chat với Lạc Tinh, đưa cho Cố Thời Nghiên, “Hỏi đi.”
Trước đây, để tìm hiểu Cố Thời Nghiên, Lạc Tinh đã thêm bạn bè của anh hết một lượt.
Cố Thời Nghiên nhìn ảnh đại diện của Lạc Tinh trên điện thoại, không nhúc nhích.
Lý Chiêu thở dài, “Anh còn do dự gì nữa, hay là để em hỏi cho.”
Nói xong, anh ta cầm lấy điện thoại của Dịch Xuyên gõ chữ.
【Sao hôm nay cậu không ngồi cùng anh Nghiên?】
Gõ xong, anh ta đưa cho Cố Thời Nghiên xem, “Được không?”
Dịch Xuyên liếc nhìn, “Tôi thấy được.”
Thấy Cố Thời Nghiên không nói gì, Lý Chiêu coi như anh đồng ý, đang định nhấn gửi.
Điện thoại bị người ta giật mất.
Trên tay phải Cố Thời Nghiên đeo một chiếc đồng hồ hiệu sang trọng, nhưng là kiểu dáng cũ cách đây mười mấy năm rồi.
Lý Chiêu nhìn rõ chữ mà Cố Thời Nghiên đã gõ.
【Em sao vậy?】
Dịch Xuyên còn chưa kịp ngăn cản, Cố Thời Nghiên đã gửi tin nhắn đi.
Dịch Xuyên ngẩn người, “Anh hai ơi, anh hại chết em rồi, anh hỏi như vậy, người ta còn tưởng em quan tâm cô ấy.”