“Tớ và Cố Thời Nghiên chia tay rồi, sau này chúng ta vẫn cứ thứ bảy, chủ nhật đến chỗ anh trai tớ như bình thường.”

Diêu Hướng Minh há hốc mồm, ồ lên một tiếng, “Chia tay rồi? Tớ nhớ hai người mới yêu nhau được một thời gian ngắn mà?”

Thẩm Khuyết đẩy đẩy kính, “Chia tay cũng tốt, trước đây tớ đã nói với cậu rồi, cậu ta không phải người tốt lành gì đâu, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau cái gì cũng không thiếu.”

Lạc Tinh mân mê cây bút, “Tuy tớ và anhấy đã chia tay, nhưng tớ vẫn phải nói, tớ chia tay không phải vì những điều này, cậu nói anh ấy hút thuốc, anhấy chưa bao giờ hút thuốc ở nơi công cộng, nơi cấm hút thuốc, cũng sẽ không hút trước mặt tớ, tớ thấy không có vấn đề gì, còn về việc uống rượu, chúng ta còn uống vào dịp lễ Tết mà, sở thích cá nhân thôi, Minh An thích ăn que cay, Vân Thái thích uống Coca, Diêu Hướng Minh thích khoai tây chiên, cậu thích nước lọc, đó đều chỉ là sở thích cá nhân, cũng không nên dùng những thứ này để đánh giá một người chứ?”

Minh An đang ăn que cay cúi đầu, “Cũng không cần thiết phải lôi tớ vào chứ…”

Vân Thái nắm chặt lon Coca trong tay, “Nước có ga thực sự rất ngon…”

Diêu Hướng Minh không dám nhai miếng khoai tây chiên trong miệng nữa, cậu giơ tay phát biểu, “Thẩm Khuyết không phải thích nước lọc, cậu ấy chỉ là cảm thấy nước lọc tốt cho sức khỏe hơn đồ uống.”

“Trông tớ như thể muốn chia tay với cậu ta vậy?” Thẩm Khuyết nhắm thẳng vào Lạc Tinh, người vẫn đang bênh vực Cố Thời Nghiên.

“Tớ chia tay anhấy, không liên quan gì đến con người anhấy, đơn giản là tớ hết thích rồi.”

Mọi người cúi đầu không nói nữa.

Làm bài tập được một lúc, Thẩm Khuyết đột nhiên đứng dậy, nhìn Lạc Tinh, “Cậu ra ngoài với tớ một lát.”

Vân Thái, Minh An và Diêu Hướng Minh đều nhìn nhau.

Lạc Tinh đặt bút xuống, cầm ly nước đá đã tan chảy theo sau Thẩm Khuyết.

Trong quán net, Cố Thời Nghiên và Dịch Xuyên đã chơi vài ván game, rõ ràng đều thắng, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy buồn bực.

Ánh mắt cũng luôn vô thức nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối om.

“Anh Nghiên, hay là để em ra ngoài mua chút đồ ăn, anh muốn uống gì hay ăn gì không?” Dịch Xuyên cũng nhận ra cậu đang không tập trung.

Cố Thời Nghiên cầm điện thoại đứng dậy, “Cậu chơi đi, để tôi đi mua.”

Nói xong, người đã bước ra ngoài.

Bên trong quán net tối om, ra ngoài trời nắng chói chang khiến người ta không thể mở mắt nổi.

Cố Thời Nghiên nhìn vào tiệm bánh ngọt gần quán net này - Tinh Điểm.

Cảm giác đã từng nghe qua, nhưng không biết đã nghe ở đâu.

Có lẽ vì cũng có chữ “Tinh” nên mới thấy quen thuộc.

Cậu bước vào, đứng ở cửa xem các món mới.

Đột nhiên lên tiếng hỏi nhân viên một câu, “Ở đây có ship đồ không?”

“Có ship ạ, nhưng phải cộng thêm phí ship.”

Cố Thời Nghiên gật đầu, nói địa chỉ, “Một phần bánh crepe xoài và một phần bánh basque nhân việt quất ship đến địa chỉ vừa rồi…”

Lại mua thêm chút đồ ăn vặt và hai ly đồ uống, Cố Thời Nghiên xách đồ từ Tinh Điểm ra ngoài.

Vừa nhìn đã thấy bóng dáng quen thuộc.

Cột tóc đuôi ngựa, kẹp tóc hình ngôi sao, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt.

Dưới ánh nắng, cô ấy giống như một mặt trời khác.

Chỉ cần nhìn một cái, đã cảm thấy ấm áp trong lòng.

Đứng trước mặt là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, cao hơn cô một cái đầu, lông mày nhíu lại, hai người không biết đang nói gì.

Cô gái ngoan ngoãn cúi đầu, uống một ngụm nước.

“Tinh Tinh, cậu có nghe tớ nói không vậy?” Thẩm Khuyết có thể coi là quen biết cô từ nhỏ.

Lạc Tinh cũng luôn nghe lời cậu, lúc trước vì muốn thi đỗ Đại học, gần như ngày nào cũng bám lấy Thẩm Khuyết, chỉ để cậu ấy dạy kèm cho mình.

Lạc Tinh vỗ vỗ tay cậu, “Tất nhiên là tớ có nghe, tớ nói tớ muốn theo đuổi Cố Thời Nghiên, người đầu tiên tớ nói chính là cậu và Vân Thái, cậu nói anhấy trông không được tốt lắm, tớ cũng đã thử tìm hiểu anhấy, những gì cậu nhìn thấy đều là hiểu lầm, lúc đó anhấy đánh nhau, là vì…”

“Tinh Tinh, tớ không quan tâm cậu ta đánh nhau vì cái gì, tớ quan tâm là đánh nhau không tốt, cậu ta không kiềm chế được cảm xúc, lỡ như cậu ta bắt nạt cậu thì sao, cậu đánh lại được cậu ta chắc?”

Nghe đến đây, Lạc Tinh bật cười, “Bạn học Thẩm Khuyết, anh ấy sẽ không đánh tớ đâu.”

Cho dù là Cố Thời Nghiên trong sách có đánh nhau, thì cũng là vì cứu nữ chính, cũng chưa từng đánh phụ nữ.

“Dù sao bây giờ cậu đã chia tay cậu ta rồi, sau này đừng tiếp xúc với cậu ta nữa.” Thẩm Khuyết xoa đầu cô, “Anh trai cậu nhờ tớ chăm sóc cậu, không cho phép cậu yêu đương trước năm 20 tuổi, chuyện của Cố Thời Nghiên tớ chưa nói với cậu ấy, sau này nếu anh ấy biết, chắc cả đời này tớ đừng hòng được ăn bánh ngọt miễn phí nữa.”

Lạc Tinh đưa ly nước sắp hết cho cậu, vỗ vai cậu, “Vậy thì mau ăn nhiều uống nhiều vào! Tận hưởng trước cả đời này đi!”

Cố Thời Nghiên nhìn Lạc Tinh đưa ly nước đã uống cho Thẩm Khuyết.

Thẩm Khuyết đương nhiên nhận lấy, hai người lại không biết đang nói chuyện gì, Cố Thời Nghiên quay mặt đi không nhìn nữa, nụ cười của hai người thật chói mắt.

Cố Thời Nghiên đột nhiên nhớ tới lời Lý Chiêu từng nói với mình.

‘Lạc Tinh này em biết, lúc trước em đi học thêm, có cậu ta ở đó, học được mấy buổi thì nghỉ, sau đó lại thấy cậu ta đi học thêm lớp khác, cái gì cũng học được mấy buổi thì bỏ, đúng là ba phút nóng vội.’

Sau đó, Dịch Xuyên cũng thêm vào, “Vậy thì không cần lo lắng nữa, bây giờ cô ấy đang theo đuổi anh, nói không chừng một thời gian nữa sẽ từ bỏ, dù sao cũng chỉ là ba phút nóng vội mà.”

Thậm chí sau đó, mỗi lần nhìn thấy Lạc Tinh đến tìm Cố Thời Nghiên, hai người đều trêu chọc một câu, “Ba phút đến rồi.”

Ngay cả Cố Thời Nghiên cũng không ngờ rằng, ‘ba phút’ ấy đã theo đuổi anh một năm.

Lạc Tinh ăn tối cùng bạn bè ở bên ngoài mới về nhà.

Mới bước vào nhà, mẹ cô đã cầm một chiếc bánh gato nhỏ hỏi cô, “Tinh Tinh này, hôm nay con không phải đến nhà anh con ăn sao? Sao còn đặt đồ ăn ngoài về, ăn nhiều đồ ngọt không tốt đâu.”

Lạc Tinh nhìn chiếc bánh gato trong tay mẹ, “Con không đặt mà.”

Bà Giang đặt chiếc bánh gato lên bàn, “Vậy thì đây là ai đặt…”

Lạc Tinh bước tới, nhìn thấy trên tờ đơn hàng có ghi một vị khách họ Cố.

Cố Thời Nghiên?

“Không thể nào…” Lạc Tinh cầm điện thoại lên, lẩm bẩm gì đó.

Bà Giang nhìn ra manh mối, “Tinh Tinh, đây không phải là người theo đuổi con mua cho con đấy chứ?”

Lạc Tinh còn chưa kịp trả lời, bà Giang đã kéo cô ngồi xuống ghế sofa, “Mẹ đã nói với con rồi mà? Địa chỉ nhà tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, con xem, nếu người thích con biết nhà con ở đâu, làm ra chuyện gì quá khích thì không hay.”

“Mẹ, con không nói ra ngoài đâu, là một người bạn tặng, anhấy cũng không biết Tinh Điểm là nhà chúng ta.”

“Ồ, vậy à, vậy thì để mẹ cất vào tủ lạnh, ngày mai con ăn tiếp nhé?”

Lạc Tinh đứng dậy, “Không cần đâu, mẹ đưa con bây giờ đi, con ra ngoài một lát.”

Lạc Tinh cũng không đợi mẹ hỏi thêm gì, cầm lấy đồ liền đi ra ngoài.

Đi thang máy xuống lầu, nhìn đồ trên tay, dứt khoát ném vào thùng rác của khu dân cư.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play