Hứa Ân Đường cụp mắt xuống, nói: “Không chú ý.”

“Lục tổng, lâu rồi không gặp.” Có người bưng ly rượu đến chào hỏi.

Ánh mắt Lục Khâm từ trên người Hứa Ân Đường dời đi, đáp lại một tiếng.

Trong tay anh không có rượu, người đến cũng không để ý, tự mình uống cạn ly, lại nhiệt tình nói vài câu.

Hứa Ân Đường đã quen với những trường hợp thế này, đều là đến trước mặt Lục Khâm để tạo ấn tượng.

Người nọ không làm phiền thêm.

Anh ta đi rồi, Lục Khâm ôm Hứa Ân Đường lên lầu.

Bên kia khu ghế ngồi trên lầu, mấy người bạn thân của Lục Khâm đều ở đó.

Còn chưa đến gần, Hứa Ân Đường đã nghe thấy cái tên “Triệu Mạn Thi”, giọng điệu rất quen thuộc.

“Cô ấy bây giờ là nghệ sĩ violin rồi.”

“Lần sau về Bắc Thành cũng phải mời mấy anh em chúng ta ăn cơm.”

Mấy người nhận ra bọn họ đến, ăn ý ngậm miệng.

Hứa Ân Đường biết là vì cô.

Cô và bọn họ quen biết hơn mười năm, mỗi lần ở trước mặt bọn họ, cô như người ngoài cuộc.

Hà Gia Dục cười hì hì chào hỏi cô: “Em Ân Đường.”

Lục Khâm ôm Hứa Ân Đường ngồi xuống, nhướn mày, “Gọi ai là em.”

Hà Gia Dục: “Chính là em Ân Đường, không thì gọi là gì.”

Lục Khâm: “Gọi chị dâu.”

Hà Gia Dục: “A Khâm cậu chiếm tiện nghi của tôi phải không! Muốn làm anh trai tôi?”

Hứa Ân Đường như người mất hồn, nghe mấy cậu ấm cãi nhau.

Tối nay cô mặc một chiếc váy hai dây dài màu đen, màu sắc rất hợp với làn da của cô, dưới ánh đèn như vậy vẫn rất trắng, lúc không cười có chút lạnh lùng, không hợp với bầu không khí xa hoa lãng mạn này.

Một cánh tay của Lục Khâm đặt ngang sau lưng cô, ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt ve bờ vai hơi lạnh của cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Hứa Ân Đường tùy tiện tìm đại một lý do, “Tối qua ngủ không ngon.”

Lục Khâm: “Vậy lát nữa về sớm một chút.”

Hai người hơn chín giờ đã rời đi.

Về đến nhà, Lục Khâm đến thư phòng nghe điện thoại, Hứa Ân Đường ngồi trên ghế sofa, mơ màng sắp ngủ, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.

Cô ngủ không sâu giấc, cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, mơ màng mở mắt ra.

Lục Khâm cúi người, đang định đưa tay ôm cô dậy.

Cô theo thói quen đưa tay ôm cổ anh.

Lục Khâm lại đột nhiên dừng động tác, cong môi, ngồi xuống sofa, kéo cô lên đùi, ghé sát lại hôn cô.

Hứa Ân Đường vì động tác bất ngờ mà tỉnh táo hơn một chút, theo bản năng quay mặt đi.

Nụ hôn của Lục Khâm rơi vào khoảng không, hơi thở phả vào mặt cô.

Anh chỉ khựng lại một chút, đưa tay vén tóc mai bên má cô.

“Tối nay không vui?”

Hứa Ân Đường mấp máy môi, muốn hỏi anh và Triệu Mạn Thi có phải tình cũ cháy lại hay không, cũng muốn hỏi anh có chút nào thích cô hay không.

Nhưng mà lời đến bên miệng, cô lại hỏi không ra lời, sợ tự rước lấy nhục nhã.

Lục Khâm: “Nhìn thấy tin nhắn rồi?”

Hứa Ân Đường cổ họng thắt lại, vẫn hỏi: “Tối qua anh thật sự đi gặp Triệu Mạn Thi?”

“Tình cờ gặp phải.” Lục Khâm thản nhiên nói.

Lục Khâm từ trước đến nay rất dễ dàng thu hút đào hoa, chỉ riêng việc là bạn trai của những tiểu hoa đang nổi trong giới giải trí đã bị đồn thổi rất nhiều lần.

Sau khi bọn họ kết hôn, những người phụ nữ đó cũng không dừng lại, có nữ minh tinh cố ý tạo scandal, cũng có người gửi ảnh đến khiêu khích Hứa Ân Đường.

Lục Khâm mỗi lần trả lời đều là “tình cờ”, sau đó dịu dàng hôn cô, nhỏ giọng trêu chọc cô ghen tuông.

Những điều đó Hứa Ân Đường đều không để ý, nhưng lần này thật sự chỉ là tình cờ sao.

Tình cờ về nước sớm không nói cho cô biết, tình cờ lại đến Hải Thành.

Hứa Ân Đường từ năm 16 tuổi đến Bắc Thành sau khi luôn đi theo sau Lục Khâm, nhìn anh yêu đương qua lại với hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, biết Triệu Mạn Thi là khác biệt.

Anh đối với những người phụ nữ bên cạnh luôn là thái độ hờ hững, muốn đi cũng chưa từng níu kéo, chia tay trong hòa bình.

Duy nhất hồi cấp ba chia tay với Triệu Mạn Thi, là thật sự đau lòng, cũng là lần duy nhất anh bị đá.

Cằm bị nâng lên, Hứa Ân Đường hoàn hồn, đối diện với đôi mắt của Lục Khâm.

“Còn chưa chịu hôn?”

Chưa đợi Hứa Ân Đường lên tiếng, nụ hôn của Lục Khâm đã rơi xuống.

Kỹ thuật hôn của Lục Khâm rất tốt, Hứa Ân Đường đến bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên hôn anh.

Như nhận ra sự mất tập trung của cô, anh cắn nhẹ lên môi cô một cái.

Hứa Ân Đường đau đớn khẽ hừ một tiếng.

Tiếp theo, cảm giác mất trọng lượng ập đến, Lục Khâm ôm cô về phòng ngủ.

……

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã mưa, hơi ẩm như lan tỏa vào phòng, ngưng kết thành giọt sương đọng trên da.

Kết thúc, Hứa Ân Đường nằm nhoài trong lòng Lục Khâm, bàn tay thon dài vuốt ve bờ vai cô.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh Lục Khâm cầu hôn cô.

Tối hôm đó cô trở về vườn hoa hồng ăn cơm cùng ông bà nội nhà họ Lục.

Ăn cơm được một nửa, nghe nói Lục Khâm đến.

Lục Khâm là sau khi ăn cơm mới đến, đến chào hỏi ông bà nội một tiếng rồi rời khỏi phòng ăn.

Nghe nói là anh cãi nhau với mẹ anh mới đến đây.

Ăn cơm xong, Hứa Ân Đường ra vườn hoa hồng tản bộ, nhìn thấy Lục Khâm.

Anh đứng dưới gốc cây lê, tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt tịch mịch lạnh lùng, rõ ràng là tâm trạng không tốt.

Hứa Ân Đường dừng bước, đang suy nghĩ có nên đến quấy rầy anh hay không.

Lục Khâm nhả ra một hơi thuốc, cách làn khói nhìn về phía cô: “Đường Đường, có muốn gả cho anh không?”

Lúc đó Hứa Ân Đường còn tưởng mình nghe nhầm.

Chờ khói thuốc tan đi, cô đối diện với đôi mắt của Lục Khâm.

Lục Khâm: “Chẳng phải là thích anh sao?”

Hứa Ân Đường vô cùng kinh ngạc.

Làm sao anh biết được??

Lục Khâm tiếp tục nói: “Hồi cấp ba, em từng lén nhìn anh hôn môi.”

Hứa Ân Đường xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

Cô cứ tưởng những năm qua mình giấu rất kỹ, hóa ra anh ấy sớm đã nhìn ra cô thích anh.

Cô nhịn xấu hổ muốn hỏi anh có chút nào thích cô không.

Lục Khâm nói: “Hay là thử xem?”

Hứa Ân Đường không kịp phản ứng, hỏi anh thử cái gì.

Lục Khâm: “Hôn anh.”

Câu nói này khiến cả người Hứa Ân Đường nóng ran lên.

Bất quá cuối cùng Lục Khâm cũng không hôn cô, chỉ cười điểm nhẹ lên trán cô.

Sau đêm đó, Hứa Ân Đường vẫn luôn rất hạnh phúc, cảm thấy là may mắn ghé tới, mối tình đơn phương nhiều năm của mình cuối cùng cũng được đáp lại.

Hiện tại, giấc mộng đẹp vỡ tan.

Hứa Ân Đường mở mắt ra, mũi chua xót, mở miệng nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

Bàn tay đang vuốt ve bờ vai cô khựng lại.

“Cái gì?”

Hứa Ân Đường hít sâu một hơi: “Lục Khâm, chúng ta ly hôn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play