Cuối tuần, Tô Gia Ni hẹn Lâm Noãncùng đến hiệu sách mới mở trên phố Hoa Thị.

“Tớvòng qua đóncậunhé?”.

“Tớ bắt xe đi”.

“Bàn cùng bàn,cậulại được nhận tiền tiêu vặt rồi à?”.

Không hề.

Tô phụ và Tô mẫu không biết là thật sự quên hay là cố ý, sáng sớm tinh mơ, hai người đều ra khỏi cửa, không hề có dấu hiệu muốn đưa tiền tiêu vặt và sinh hoạt phí tháng này cho cô.

Không sao cả, tối hôm qua Tô Gia Ni đã dự đoán trước được rồi.

Cô lôi ra con heo đất màu hồng đặt trong tủ sách, tàn nhẫn đập một lỗ, móc ra trăm tờ tiền màu đỏ, một khoản tiền nhỏ đã nằm gọn trong tay.

Chỉ cần cô chỉ tiêu vào bản thân mình, thì dùng được một thời gian.

Nhà họ Tô có bốn chiếc xe, từ hai trăm nghìn đến một triệu tệ, nhưng Tô Gia Ni 17 tuổi, vẫn chưa có bằng lái xe, hai tài xế lại đều đi lái xe cho Tô phụ và Tô mẫu, cô chỉ có thể bắt xe.

Taxi vừa đi qua Sùng Văn Môn,Lâm Noãnrõ ràng là đã đến trước, gửi tin nhắn cảm thán cho cô.

[ Học bá của Phụ Trung có phải đều đến hiệu sách này để tìm đề thi không?!Tớ vừa xuống xe đã gặp mấy người rồi].

[ Chocậuxem khung cảnh hoành tráng này!].

Lâm Noãn gửi một bức ảnh chụp toàn cảnh hiệu sách.

Dáng người đông đúc.

Trong đó có một người đặc biệt nổi bật.

Tô Gia Ni lập tức nhận ra.

Là Trì Vực.

Cô im lặng một lúc, đột nhiên nói với người lái xe đang lái xe phía trước: “Bác tài, làm phiền bác giúp một việc, cháu không đến hiệu sách đó nữa, bây giờ có việc gấp phải đến Phụ Trung”.

“Cô bé, cháu đang đùa tôi đấy à? Sắp đến nơi rồi”.

“Làm phiền bác rồi”.

“Cô bé, cháu phải suy nghĩ kỹ, từ đây ra khỏi Đông Thành, băng qua Tây Thành để quay lại Hải Điến, bắt xe không hề rẻ đâu”.

Tô Gia Ni nhất thời không hiểu ông ta đang lo lắng cho cô hay là sợ cô quỵt tiền xe.

“Hay là thế này đi cô bé, tôi cho cháu xuống bến tàu điện ngầm, cháu đi tàu điện ngầm đến Phụ Trung? Có thể tiết kiệm được kha khá đấy”.

“À? Vâng ạ”.

Ga tàu điện ngầm ở gần đó, taxi dừng lại.

Bác tài xế lấy mã QR thanh toán ra, quay đầu lại nhìn Tô Gia Ni.

Tô Gia Ni lộ vẻ mặt khó xử: “Bác tài, xin lỗi bác, cháu không có tiền trong điện thoại …”.

Bác tài xế lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, đồng thời lại có chút thương hại.

“Không sao đâu cô bé, coi như tôi khao cháu chuyến này. Sau này bớt đến khu biệt thự của người giàu, trong đó toàn là những kẻ ăn thịt người không nhả xương. Cháu là học sinh Phụ Trung phải không? Học hành cho giỏi, thi đỗ đại học đàng hoàng còn hơn là cái gì …”.

Tô Gia Ni: ???, người vừa mới lục trong ba lô lấy ra chiếc ví màu hồng phồng lên, và rút ra một tờ tiền màu đỏ.

Bác tài xế: ???

Hai người nhất thời đều rất xấu hổ.

Tô Gia Ni đưa tờ tiền qua: “Cháu trả tiền mặt”.

Bác tài xế cứng đờ nhận lấy: “… Cô bé đợi chút, để tôi tìm tiền thừa trả cháu”.

“Không cần tìm đâu ạ, cảm ơn bác”.

Tô Gia Ni đẩy cửa xe xuống xe.

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện quần jean lại ngắn hơn, áo phông trắng cũng trở nên chật hơn rất nhiều, thảo nào lại bị hiểu lầm.

Trước ga tàu điện ngầm chính là khu thương mại.

Tô Gia Ni dứt khoát tìm một máy ATM, gửi phần lớn tiền mặt vào thẻ.

Gửi tiền xong đi ra ngoài, điện thoại của Lâm Noãn gọi đến.

“Bạn cùng bàn, cậu đến đâu rồi?”.

Bên cô ấy hơi ồn ào.

Trong khung cảnh lộn xộn, Tô Gia Ni nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Trì Vực, anh ta hình như đang nói với ai đó: “Đi thôi”.

Tô Gia Ni lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu bây giờ Trì Vực rời khỏi hiệu sách, vậy thì cô ấy đến đó sẽ không chạm mặt anh ta chứ?

“Tớ sắp đến rồi, cậu tìm được sách muốn mua chưa?”.

“Tìm được một quyển rồi, hiệu sách này thực sự rất đáng để đến, cậu đến nhanh lên bàn cùng bàn, tớ đợi”.

“Ừ”.

Tô Gia Ni đến hiệu sách.

Cửa hàng khá lớn, cách bài trí rất khoa trương, giống như tranh tuyên truyền, đầy màu sắc sặc sỡ, phân khu rõ ràng, trên tấm biển treo có ghi khu vực sạc pin cho người đi làm, khu vực thư giãn cho người đi làm, còn học sinh lớp 12 sắp thi đại học, chắc là ở khu vực cày đề.

Quả nhiên, cô đã tìm thấy Lâm Noãn.

Cô bạn học bá Lâm Noãn của cô đã ôm trong lòng mấy cuốn sách, thấy cô đến thì rất vui mừng.

“Nơi này là kho báu đấy, bạn cùng bàn,tớ rất thích hiệu sách này, sách ở đây hay quá, tớ sợ bị người khác mua hết mất, nên mua cho cậu một bộ”.

Nói xong liền đưa sách qua.

Tô Gia Ni nhận lấy: “Cảm ơn”.

Cô dựa vào ký ức mơ hồ của kiếp trước, tìm được bộ đề thi thử môn Hóa học và Sinh học, còn chọn thêm một quyển sách tổng hợp các đề thi thử môn Ngữ văn của giáo viên nổi tiếng.

Đều là những cuốn sách mà cô đã từng xem qua ở kiếp trước, cô nhớ hình như có đề thi thật trúng với đề thi thử.

Chọn sách xong.

Mua xong.

Tô Gia Ni và Lâm Noãnra khỏi hiệu sách.

Đụng mặt một đám bạn học Phụ Trung, cả nam lẫn nữ.

Dẫn đầu là Trì Vực.

Chu Minh Tỉ bên cạnh Trì Vực chủ động chào hỏi họ: “Trùng hợp vậy, hai người mua sách xong rồi à?”.

Tô Gia Ni mỉm cười lịch sự, ánh mắt trống rỗng, không dám nhìn về phía Trì Vực.

Lâm Noãnnhìn qua: “Mua xong rồi, các cậu vừa nãy không phải đi rồi sao?”.

“Không phải là đi một vòng rồi lại quay lại sao? Khó khăn lắm mọi người mới gặp mặt ở Đông Thành, chúng ta đang bàn xem cùng nhau đi ăn cơm rồi chơi một chút, hai người có đi không?”.

“Đi đi Noãn Noãn, Gia Ni, chúng ta đều đi cả mà”.

“Đúng đấy, đông vui mà”.

“Các cậu định đi đâu tụ tập?”.

“Vẫn đang bàn bạc, Oriental Plaza có được không? Lâu rồi không đến đó”.

“Tớ đồng ý”.

“Tớ cũng đồng ý”.

“Vực ca, ý cậu thế nào?”.

Trì Vực ánh mắt lạnh nhạt, lướt qua đám đông, dường như có như không rơi trên người Tô Gia Ni.

Chu Minh Tỉ lập tức hiểu ý: “Tô Gia Ni, cậu thấy thế nào?”.

Bất ngờ bị gọi tên, Tô Gia Ni lắc lắc túi đựng sách trong tay, giọng nói mềm mại lại có chút xa cách: “Tớ không đi được, sách mới mua, phải tranh thủ về trường cày đề”.

“Woa! Thật sự không đi sao? Vực ca nhà chúng ta cũng sẽ đi đấy”.

“Cày đề cũng không cần phải gấp gáp trong chốc lát chứ?”.

Lâm Noãn nhìn Tô Gia Ni với vẻ tán thưởng, mỉm cười nói: “Mấy cậu cứ đi chơi đi, tớ với bạn cùng bàn của tớ về trường. Bọn tớ mua được rất nhiều đề, nóng lòng muốn về cày đây!! Mấy cậu cứ chơi vui vẻ, gặp nhau ở trường!”.

Lâm Noãn tay trái xách túi, tay phải khoác lấy cánh tay Tô Gia Ni, hùng hổ đi về phía chiếc SUV màu trắng của nhà cô ấy.

Chu Minh Tỉ: “…”.

Cậu ta quay đầu lại, thấy Trì Vực không chút thay đổi sắc mặt, im lặng không nói, đôi giày thể thao phiên bản giới hạn màu trắng lại nhấc lên, đi về hướng ngược lại.

Mọi người hùng hổ đi theo sau.

“Tô Gia Ni hình như có gì đó không giống trước nhỉ?”.

“Đúng đấy, bình thường nhìn thấy Trì Vực từ xa, chỉ hận không thể chạy nước rút trăm mét đến đây, hôm nay buổi tụ tập tốt như vậy, vậy mà không đi?”.

“Có mục tiêu khác rồi?”.

“Khụ khụ khụ, đừng nói bậy”.

Chết tiệt.

Đám người không có mắt nhìn này, không phát hiện ra sắc mặt của ai đó đang u ám như muốn mưa, nhiệt độ xung quanh thấp đến không thể thấp hơn được nữa hay sao?

Chu Minh Tỉ cười nói: “Người ta Tô Gia Ni vừa mới nói là muốn về nhà cày đề, các cậu không nghe thấy à?”.

“Hả?”.

“Tô học bá cày đề là vì cái gì?”.

“Thi vào Thanh Hoa?”.

“Tô học bá vì sao lại muốn thi vào Thanh Hoa?”.

“Ồ ồ ồ!!Tớ hiểu rồi”.

“Hiểu cái gì mà hiểu”.

“Saotớ lại không hiểu? Tô Gia Ni hôm nay nhẫn nhịn cày đề, chính là vì ngày mai có thể học chung trường với Vực ca, dù sao thì chưa đầy một tháng nữa, với thành tích như cô ấy quả thực nên tranh thủ từng giây từng phút”.

“Nghĩ kỹ lại thì, vừa nãy biểu cảm của Tô học bá quả thực rất kiềm nén”.

“Hiểu chưa hả, Vực ca?”.

Trì Vực đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Chu Minh Tỉ một cái: “Nhiều chuyện”.

Chu Minh Tỉ lại cười một cách vừa đểu vừa vui vẻ.

Là ai vừa nãy còn mặt mày u ám mà trong nháy mắt đã dịu lại, cậu ta không nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play