Uyển Tần lộ vẻ lúng túng.
Hoàng hậu hỏi như vậy, chắc chắn là cố ý làm nàng ta khó xử.
Sao có thể ngay cả nàng ta cũng không nhớ, ngược lại lại nhớ cái tiện nhân Chu Tiệp Dư kia.
Ôn Ma Ma đang phục thị bên cạnh cất giọng, Bẩm lời nương nương, là Uyển Tần.
Uyển Tần cậy có Hoàng thượng sủng ái, ngày thường làm việc thích nổi bật vượt trội.
Hoa Xu cười như không cười, Uyển Tần.
Một phi tần nhỏ bé mà cũng dám nói năng bạt mạng trong đại điện, thật sự coi Hoàng hậu là vật trang trí sao?
Uyển Tần mím môi, thấy ánh mắt những phi tần kia nhìn mình, tựa như đang xem trò cười, tay không tự chủ siết chặt khăn tay, trong lòng cũng hiểu rõ, nàng ta đã nói sai rồi.
Nhưng thì sao chứ.
Hoàng hậu bây giờ đã như hữu danh vô thực, thân còn khó giữ, có thể làm gì được nàng ta?
Nghĩ rồi, Uyển Tần đứng dậy, Nương nương, tần thiếp đúng là đa miệng, chỉ là khi đến đây, thấy Sở Tú Cung của Đức Phi nương nương có không ít phi tần đến thăm, lại thấy Chu Tiệp Dư mang thai, Đức Phi nương nương cũng sai người đưa không ít thưởng tứ và bổ phẩm cho Chu Tiệp Dư, nên tần thiếp mới đương nhiên nghĩ vậy, mong nương nương xá tội.
Nàng ta miệng nói xá tội, nhưng thần sắc lại lơ đễnh, không hề tỏ vẻ cung kính.
Đức Phi nương nương hiện giờ thay mặt chưởng quản lục cung, không chỉ phi tần, mà ngay cả những cung nhân nữ quan ở dưới, đều qua lại bên đó.
Xem ra, Đức Phi thăng lên Quý Phi cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Chờ đến lúc đó, quyền lực và địa vị của Hoàng hậu, mới thật sự bị tước bỏ hoàn toàn.
Nàng ta nói những lời này, chẳng qua là muốn Hoàng hậu nhận rõ hiện thực, cũng là để Chu Tiệp Dư khó xử.
Một mặt đến đây thỉnh an, một mặt lại nhận lễ vật bên kia.
Hoàng tự đâu phải dễ dàng mang thai đến vậy.
Hừ.
Trong cung điện tĩnh mịch, tiếng cười lạnh này đặc biệt thu hút sự chú ý.
Chỉ thấy Hoàng hậu nương nương đứng dậy, trong đôi mắt kia lóe lên tia hàn quang nhàn nhạt, quét nhìn khắp đại điện.
Đúng vậy, bổn cung thân thể không khỏe, nên giao Phượng Ấn cho Hoàng thượng, Hoàng thượng để Đức Phi thay mặt quản lý lục cung. Sao hả, theo ý Uyển Tần, là Đức Phi muốn thay thế bổn cung, hay Hoàng thượng đã phế hậu rồi? Chẳng lẽ trong mắt lục cung, chỉ biết Phượng Ấn mà không nhận ra bổn cung là Hoàng hậu sao?
Nàng không hề gào thét điên cuồng, mà ngữ khí không nóng không giận, lại khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy trong lòng dâng lên hàn ý.
Các phi tần theo bản năng đứng dậy, khụy gối hành lễ.
Uyển Tần sắc mặt trắng bệch, nhất thời không thể tìm ra lời nào để biện giải.
Khi nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Hoàng hậu liếc qua, Uyển Tần đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát từng đợt, suýt nữa không đứng vững được.
Ánh mắt của Hoàng hậu sao lại đáng sợ như thế, cứ như muốn g.i.ế.c nàng ta vậy.
Huệ Phi liếc nhìn xung quanh, nàng ta vốn giao hảo với Hoàng hậu, cũng không vừa mắt những kẻ vô tri vô giác này, lập tức cất lời: Nương nương, lời lẽ của Loan Tần thất lễ, đúng là đáng phạt!
Hoa Xu kìm nén cơn giận, không nói gì.
Ôn ma ma cùng những người khác đều quỳ xuống xin chịu phạt, những phi tần bên dưới thấy vậy cũng nhanh chóng thuận theo thỉnh cầu Hoàng hậu trừng phạt.
Khóe miệng Hoa Xu nở nụ cười rõ ràng, thản nhiên cất lời:
Bổn cung có lòng nhân từ, ngày thường không thích làm khó ai, nay Loan Tần đã lỡ lời, vậy thì chưởng chủy năm mươi cái!
Trong cung này, không biết giữ miệng, đáng bị phạt.
Hoàng hậu nương nương! Giọng Loan Tần run rẩy, điều nàng ta coi trọng nhất chính là khuôn mặt này.
Nhưng Hoa Xu đã xoay người rời khỏi đại điện, đón chờ Loan Tần là những cái tát của Ôn ma ma.
Loan Tần, nương nương công bằng, để người chịu phạt tại đây cũng là để những người khác nhìn vào, tránh việc ra tay quá nặng hay quá nhẹ, người lại còn phải đi đến trước mặt Hoàng thượng mà khóc lóc tố cáo.
Ôn ma ma là một kẻ tàn nhẫn, lời vừa dứt, vài cái tát đã vả tới tấp.
Bà ta là người được Hoa gia tinh tuyển để hầu hạ Hoàng hậu, trước đây Hoàng hậu luôn chọc giận Hoàng thượng, bà ta cũng đành bó tay, giờ đây xử lý vài phi tần cấp thấp, đúng là dễ như trở bàn tay.
Mặt Loan Tần nhanh chóng sưng đỏ, nhưng không thể tránh khỏi việc tiếp tục bị đánh.
Nhất thời, trong nội điện tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Những phi tần kia nhìn nhau, trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ.
Hoàng hậu có phải là bị kích động, hóa điên rồi không?
Vốn đã bị Hoàng thượng ghét bỏ, giờ lại trừng phạt phi tần được Hoàng thượng sủng ái, đây chẳng phải là tự rước họa vào thân sao?
Trên đường trở về, hai thị nữ thân cận hầu hạ Hoàng hậu là Vân Tú và Vân Duyệt cũng có mối lo lắng này, mặt mày ủ rũ.
Nương nương, Loan Tần gần đây rất được sủng ái, e rằng sẽ không cam tâm. Vân Duyệt cuối cùng cũng không kìm được lo lắng mà cất lời.
Hoa Xu không nói gì, chỉ lặng lẽ dùng bữa sáng, uống canh cá.
Đợi dùng xong bữa, nàng lau khóe môi, mới chậm rãi cất lời: Bổn cung thật sự sợ nàng ta không đi tố cáo.
Trừng phạt một phi tần nhỏ có ý nghĩa gì, thứ nàng thật sự muốn là điều khác.
Là Phượng Ấn điều khiển người khác sao? Hay là con người nàng?
Hoàng thượng muốn loại nào?
Lần đầu tiên Hoa Xu đến đây, nàng đã cố gắng làm rõ tất cả các mối quan hệ và xuất thân của Hoàng thượng, may mắn là chủ cũ đã nghiên cứu khá nhiều về Hoàng thượng, thông tin khá đầy đủ.
Chủ cũ là chính cung do Thái hậu chọn cho Hoàng thượng.
Vốn dĩ gia thế tốt, địa vị vững chắc, không đến mức phải rơi vào tình cảnh hiện tại.
Chỉ tiếc, nàng ta luôn để tâm đến ý nghĩ của Hoàng thượng, mong cầu những thứ không thể có được.
Hoàng thượng đương kim và Thái hậu không phải thân mẫu tử, Hoàng thượng mười tuổi thì mẫu hậu băng hà. mới được Thái hậu đương kim nuôi dưỡng.
Mối quan hệ tự nhiên trở nên vi tế.
Hơn nữa,Về sau, Thái hậu lại sinh hạ cốt nhục của chính mình. chính là Quảng Ninh Vương hiện tại.
Bề ngoài, mẫu từ tử hiếu , huynh đệ hòa thuận.
Nhưng Hoàng thượng có thể đánh bại nhiều người như vậy, đứng ở địa vị ngày hôm nay, há lại là một người đơn giản.
Ngay cả những gia đình bình thường, đồng mẫu huynh đệ cũng có lúc trở mặt, huống chi là hoàng gia.
Còn nàng, vị Hoàng hậu này, làm sao có thể không bị Hoàng thượng đề phòng, nếu không biết điều, cuộc sống khó khăn là điều tất yếu.
Bị đề phòng nghi kỵ, thực sự là bình thường, nhưng không đến mức ngay cả ân sủng và thể diện cũng mất đi.
Đối với Hoàng thượng, nếu nàng làm tốt, là một Hoàng hậu xứng chức, ngài sẽ hài lòng.
Ngược lại, nếu bị ghét bỏ, thì sau này có làm gì cũng đều là sai.
Loan Tần khóc lóc đi ra từ Khôn Ninh Cung, nước mắt chảy dài trên má, nóng rát như lửa đốt, cảm giác đau đớn rõ rệt.
Nàng ta muốn đưa tay che mặt, nhưng lại không dám chạm vào.
Hoàng hậu, thật đáng ghét! Giọng Loan Tần the thé, tức giận dậm chân.
Thị nữ Thanh Thanh đang đỡ bên cạnh vội vàng nhỏ giọng an ủi: Chủ tử, Hoàng hậu chỉ là kẻ cùng đường, trừng phạt người để thị uy mà thôi, đợi Hoàng thượng thấy vết thương của người, nhất định sẽ đau lòng, đến lúc đó, Hoàng thượng nói không chừng còn trách mắng Hoàng hậu nữa đấy.
Loan Tần nghiến nát hàm răng bạc, trong mắt đầy căm hờn: Hoàng hậu làm nhục ta như vậy, ta tuyệt đối không thể nhịn, đi, đến Càn Thanh Cung, ta muốn gặp Hoàng thượng!
Rất nhanh, chủ tớ vài người đã đến Càn Thanh Cung.
Lý Tổng quản từ xa nhìn thấy người tới, nheo mắt lại, có chút không nhận ra là ai, mãi đến khi đến gần mới miễn cưỡng nhận ra.
Là Loan Tần sao? Thật sự có chút không chắc chắn.
Hắn tiến lên đón, chưa kịp hành lễ đã bị Loan Tần cắt ngang, nàng ta rưng rưng nước mắt: Lý Tổng quản, phiền người bẩm báo Hoàng thượng, thần thiếp muốn gặp Hoàng thượng!
Lý Tổng quản thấy nàng ta như chịu tủi thân lớn lắm, đành phải vào trong bẩm báo Hoàng thượng.
Khi Loan Tần bước vào, chỉ thấy nàng ta xốc váy lên, bất chấp lễ nghi, tiến đến quỳ rạp yếu ớt bên chân Hoàng thượng.
Hoàng thượng! Ngài phải làm chủ cho thần thiếp!
Nàng ta ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, cất giọng yếu ớt như thường lệ, vô cùng đáng thương.
Sở Trạch vốn đã phiền muộn vì việc triều chính, giờ nghe tiếng khóc của phi tần, có chút mất kiên nhẫn, vừa định qua loa an ủi vài câu.
Chỉ là khi cúi mắt xuống, ánh mắt ngài dừng lại trên người Loan Tần, liền thấy khuôn mặt nàng ta sưng vù, vết tát đỏ ửng nổi bật, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe, son môi hòa lẫn với nước mắt, tạo thành những vệt trắng đỏ chảy xuống cằm.
Hình ảnh quả thật là...
Bàn tay ngài đưa ra lơ lửng giữa không trung, sau đó, âm thầm thu về.