Mấy nam thanh niên trí thức do Phạm Khải Minh đứng đầu vội vàng xua tay:

"Chuyện này có cái gì mà xin lỗi, thân thể cô không khỏe cũng không phải là cô muốn thế.”

“Đúng vậy!”

Có vài người không khỏi chột dạ mình trước kia có phải quá đáng quá hay không, vội vàng giải thích:

"Chúng tôi không có so đo, thật đấy, cô cũng đừng quá để ý như vậy.”

Phong Tri Ý không tỏ rõ ý kiến, cô cười cười:

"Mọi người không so đo là mọi người độ lượng, tôi không thể coi như không có chuyện này.”

“Vì vậy, ngoài bàn thức ăn này, tôi đã mua một túi gạo, một túi bột mì và một thùng dầu để trong nhà bếp, đây coi như là tôi một món quà cuộc lỗi cho những gì tôi đã làm mọi người khó chịu trong quá khứ.”

Mọi người há hốc mồm hoặc là kinh ngạc hô lên.

Phạm Khải Minh vội vàng nói:

"Cô quá nặng lời rồi, vấp ngã là chuyện thường tình của con người, sao lại cần cô bồi thường quý giá như vậy chứ?”

“Đây không chỉ là lời xin lỗi của tôi, mà còn là tâm ý của tôi đối với tất cả mọi người nữa."

Phong Tri Ý nói xong lại nâng bát:

"Với tất cả sự kính trọng, tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã rộng lượng, bao dung và quan tâm đến tôi trong thời gian qua.”

Các thanh niên trí thức nghe thấy vậy thì trong lòng thoải mái nâng bát đáp lễ:

"Khách sáo, khách sáo quá rồi, mọi người đều là thanh niên trí thức, vốn dĩ nên chăm sóc lẫn nhau.”

Kể từ đó, hầu hết sự bất mãn của thanh niên trí thức đối với nguyên thân đều được Phong Tri Ý giải quyết dễ dàng.

Đây coi như là thiện ý của nguyên thân đối với thế giới này đi. Cũng vì người mới như cô kết nối một mối quan hệ tốt đẹp.

Ngày hôm sau, cho dù thân thể cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, thì Phong Tri Ý vẫn trả ngày phép với đội trưởng sản xuất để đi làm.

Nguyên thân đến nơi này khoảng một tháng, lại đi làm không tới năm ngày.

Hơn nữa, mỗi lần xuống đất không chỉ không làm được những công việc đồng áng, mà với thân thể đó cô ấy không thể làm được việc gì.

Vì vậy, đến giờ một công điểm cô ấy cũng không kiếm được.

Ở thời đại này, lao động sản xuất là một việc vô cùng trọng yếu.

Cuộc sống ở nông thôn hoàn toàn dựa vào công việc này để kiếm cơm và sinh tồn.

Cho nên có thể tưởng tượng được nguyên thân không được mọi người chào đón như thế này. Phong Tri Ý không thể không chăm chỉ một chút.

Nhưng sáng sớm cô đi theo một đám người còn chưa đi xuống ruộng, đã bị một người phụ nữ nông thôn mặt đen, răng hô ngăn lại:

“Thanh niên trí thức Trần, bệnh của cô đã khỏi chưa?”

Phong Tri Ý nhìn điệu bộ soi mói của cô ta, giọng nói cô ôn hòa hỏi thẳng vào vấn đề:

"Thím có việc gì sao?”

Người phụ nữ nông thôn có khuôn mặt sần sùi và đen sạm với lỗ chân lông to mắng Phong Tri Ý không ngừng:

"Nghe nói hôm qua cô khỏi bệnh đã mua thịt, dầu, gạo và mì để cảm ơn những thanh niên trí thức đã chăm sóc cho cô.”

“Nhưng con trai tôi đã cứu mạng cô thì cô không cần thể hiện điều gì sao?"

Chuyện đêm qua trong điểm thanh niên trí thức, mà sáng sớm hôm nay đã lan truyền đến mức mọi người đều biết rồi sao?

Phong Tri Ý hơi lui về phía sau tránh né mùi hôi miệng của đối phương.

Cô nhìn lướt qua các thanh niên trí thức đi cùng mình thì thấy Hạ Mai đang trốn trong đám đông với vẻ mặt chột dạ. Cô thản nhiên hỏi:

“Con của thím?”

“Cô quên rồi à?!”

Người phụ nữ nông thôn mạnh mẽ cao giọng nói:

"Hôm trước là một xô nước của con trai tôi cứu sống cô! Nếu không lúc đó cô đã toi mạng rồi!”

Ồ, hóa ra là thằng ngu đó.

Nhưng ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lẽo, cô nhếch môi hừ lạnh:

"Cứu tôi?!”

Đôi mắt trong trẻo kia tỏa ra khí lạnh, giống như đ.â.m thẳng vào đáy lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play