Cô mới nhân lúc buổi chiều ngày tiếp theo tính theo thời gian thực bên ngoài, lúc đó mọi người đều bận làm ruộng, không có ai để ra khỏi không gian.
Chạng vạng tối, thôn vùng núi xám xịt đắm mình trong ánh nắng chiều chất phác yên bình, khỏi bếp lượn lờ.
Trên bờ ruộng ngang dọc, người dân tan làm tụm năm tụm ba cùng nhau trở về, mọi người lục tục đi vào thôn, bước vào hàng ngàn ngôi nhà.
Một đám nam nữ trẻ tuổi đi vào sân của điểm thanh niên trí thức, họ đang thảo luận xem có nên đi thăm thanh niên trí thức Trần hay không.
Nhưng vừa vào cửa, họ lại nhìn thấy một dáng người yểu điệu, xinh đẹp đứng ở cửa phòng bếp, cười dịu dàng với bọn họ:
“Mọi người về rồi à? Đúng lúc cơm tối đã chín rồi, mọi người rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.”
Lúc này mọi người đứng sững tại chỗ.
Một nữ thanh niên trí thức có khuôn mặt chữ điền và bờ môi dày bước lên trên, nổi giận đùng đùng hỏi:
“Trần Tố Tố! Cả ngày hôm qua cô đi đâu? Buổi tối cũng không trở lại! Cô không biết xấu hổ thì cũng đừng làm liên lụy đến danh tiếng của chúng tôi!”
Trần Tố Tố chính là tên của cô con gái nhà họ Trần vốn dĩ phải xuống nông thôn. Nguyên thân đã giúp cô ta thay thế vào vị trí này, gánh vác thân phận này.
Hiện tại, người tiếp nhận thân phận này chính là Phong Tri Ý.
Phong Tri Ý ngước lên, lần thứ hai cô nhìn thấy đôi mắt khắc nghiệt mang theo ác ý dày đặc này.
Cô từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được, đây là nữ thanh niên trí thức Hạ Mai ghét cô nhất.
Người này mặt mày dữ tợn, tính cách hung ác, nguyên tân tính tình nhu nhược sinh ra sợ hãi sau khi bị cô ta bắt nạt.
Nhưng hiện tại thân thể này đã bị cô nắm giữ hoàn toàn, cho nên Phong Tri Ý không hề d.a.o động, lạnh nhạt nói:
"Hôm qua tôi đột nhiên phát bệnh, chưa kịp báo với mọi người một tiếng đã chạy tới thị trấn đi bệnh viện, truyền nước xong vừa mới trở về.”
Nói xong, cô hướng về phía mọi người và hơi gật đầu:
"Xin lỗi, khiên mọi người lo lắng rồi.”
Hôm qua cô không nói gì mà biến mất cả một ngày một đêm, đúng là có lỗi.
Chỉ là ngày hôm qua lúc cô tỉnh lại, bên ngoài đã là ban đêm.
Lúc đó mọi người đều ở đây, cô không tiện xuất hiện từ hư không, cho nên đành kéo dài đến bây giờ.
Người cao gầy phục hồi tinh thần đi tới ân cần hỏi cô:
"Thì ra hôm qua cô bị bệnh nằm viện à? Vậy bây giờ sức khỏe của cô thế nào rồi?”
Phong Tri Ý biết người này là nhóm trưởng Phạm Khải Minh, phụ trách thanh niên trí thức bọn họ.
Anh ta không biết chuyện hôm qua cô ngất xỉu, cô khẽ gật đầu:
"Cám ơn anh quan tâm, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”
"Vậy cô đã nói với đại đội trưởng một tiếng chưa?"
Người đàn ông nhã nhặn để tóc chia 3:7 tiến đến nhắc nhở:
"Hôm qua đột nhiên cô biến mất, cả đại đội đi tìm cô sắp tìm đến điên rồi!”
Nam thanh niên trí thức tên Lục Giai Lương này, là người có thái độ tốt nhất đối với nguyên thân.
Cho nên Phong Tri Ý cười chân thành trả lời anh ta:
"Đã nói rồi, tôi vừa về là tìm đại đội trưởng giải thích nguyên nhân và bổ sung giấy tờ xin nghỉ rồi.”
"Vậy là tốt rồi."
Phạm Khải Minh vượt qua Lục Giai Lương trả lời lại cô.
Liêu Chí Hồng ở bên cạnh nhịn không được nhìn thẳng vào trong phòng bếp:
"Trần Tố Tố, cô nấu cơm à? Nấu món gì mà mùi thơm vậy?!”
"Tôi vừa mua ít thịt ở thị trấn về."
Mọi người vừa nghe thấy thịt, mắt "rầm" một cái sáng ngời như mắt sói.
Cô mỉm cười nói:
"Mọi người đói bụng rồi nhỉ, rửa tay ăn cơm trước đi.”
“Được!”
Nghe nói có thịt ăn, ai nấy đều chủ động bày bàn ghế, lấy bát đũa.
Chỉ là, khi nhìn thấy món ăn bày ra có thịt kho tàu miếng to sáng bóng, gà nướng cay giòn tan, trứng gà xào dưa chuột thanh mát, rau diếp xào thịt thái lát màu sắc hấp dẫn, canh đậu phụ rau xanh thơm ngon, còn có cơm gạo thơm ngon...