“Ăn cơm thôi!”
Cô đi qua, bỏ xuống chén đĩa rồi đưa mắt liếc nhìn Thẩm Ám một cái nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn cô.
Vân Yên đi vòng qua bàn sau đó ngồi xổm xuống, cô hơi ngửa đầu để đối mặt với anh. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ giống như là không nhìn thấy cô.
“Này” Cô đẩy đầu gối anh một chút.
“.…..” Không có người để ý.
“.…..Coi như tôi nợ anh”
Vân Yên cam chịu số phận đứng dậy, cô kéo một cái ghế dựa qua rồi cầm lấy bát đũa định tự mình đút anh ăn cơm.
“Há miệng.”
Hạt cơm nóng hầm hập được đưa tới bên môi, lúc này Thẩm Ám mới buông mắt nhìn cô một cái.
“Ăn đi!” Anh chậm chạp không chịu há miệng làm cho Vân Yên có chút nóng nảy, cô nhíu mày mắng nói: “Không được kén ăn!”
Thẩm Ám ném cho cô một ánh mắt.
Vài giây sau, cánh tay Vân Yên cũng mỏi nhừ nhưng cô cũng không có biện pháp gì với anh, cô bỏ lại chén đũa lên bàn.
Cô rốt cuộc là sống những ngày gì vậy!
Bố chồng cáo già, mẹ chồng ác độc, em chồng có ý xấu với cô, hơn nữa còn có một người chồng không hiểu chuyện đòi tuyệt thực.
Còn phải sinh em bé nữa, sau khi có em bé, cô không phải là còn phải đuổi theo sau đ.í.t hai “đứa nhỏ” đút cơm sao?
Vân Yên càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước đầy u ám, nhịn không được liền cảm thấy mũi cay cay, nước mắt cũng đảo quanh trong hốc mắt.
Hồi lâu sau, Thẩm Ám nghe thấy cô thút tha thút thít một tiếng, sau đó một khuôn mặt nện lên đùi anh.
Vân Yên nắm quần của Thẩm Ám lau nước mắt: “Hu hu hu, tôi không muốn ở trong cái ổ sói này nữa!”
Sau khi nói xong cô liền đứng dậy lau nước mắt rồi cứ thế mà chạy đi mất.
Ý nghĩ bỏ đi vừa nhen nhóm lên liền không cách nào đè xuống được nữa.
Vân Yên vốn tính toán là trước tiên sống ở nhà họ Thẩm một thời gian, đợi đến khi Thẩm Ám khôi phục trí thông minh rồi thì cô ngay lập tức ly hôn với anh. Sau đó né xa trung tâm của câu chuyện, lúc trước sống thế nào thì sau này sẽ sống như thế, cô là người có tay có chân, rời khỏi nhà họ Thẩm cũng không tới nỗi không sống được.
Có điều, khi nào Thẩm Ám mới khôi phục trí thông minh?
Trong sách anh khôi phục được trí thông minh là do bị nữ phụ hãm hại, đầu óc bị kích thích. Nhưng Vân Yên làm sao dám làm hại boss phản diện, làm không tốt có khi sẽ có kết cục thê lương giống của nữ phụ.
Vì thế cũng chỉ có thể khô khan chờ đợi, chờ chuyện ngoài ý muốn hoặc là có người ra tay. Dù sao làm boss phản diện, Thẩm Ám cũng không thể không phát huy tác dụng, kịch tình chắc là sẽ quay lại mạch truyện như cũ đi.
Cho dù Vân Yên là nghĩ như vậy nhưng trong lòng cũng không chắc chắn lắm, nhưng cô cũng không có cách nào khác, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân. Nhưng lúc này, cô lại có ý tưởng mới, suy nghĩ trong lòng lúc trước cũng bị móc ra.
Nữ phụ không đi giúp đỡ Thẩm Ám thì còn ai có thể giúp đỡ cho Thẩm Ám?
Sau này khi Thẩm Ám dần dần lớn lên, cũng không biết Thẩm phu nhân là cố kỵ cái gì hay là sao nhưng cũng không có động tay đánh anh nữa, cùng lắm là thừa dịp lúc chủ tịch Thẩm không ở nhà thì bỏ đói anh vài ngày thôi.
Thẩm Minh thì sao? Hắn làm nam chính, mỗi ngày ở trên thương trường đều có rắc rối mới, làm gì có thời gian rảnh đi bắt nạt một tên ngốc.
Huống chi, Vân Yên có lòng riêng, cũng không muốn Thẩm Ám bị ngược đãi. Thẩm Ám làm cho cô nhớ tới khi cô còn nhỏ cũng không có nơi nương tựa, mặc dù ở nhà mình nhưng lại giống như ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nếu thật sự có người bắt nạt anh thì cô làm sao có thể ngồi yên không để ý.
Nếu cứ như thế này mãi, Thẩm Ám đại khái sẽ bình an làm đồ ngốc cả đời đi.
Vân Yên thật ra cảm thấy rất mâu thuẫn. Đối với Thẩm Ám mà nói, làm một tên ngốc đơn thuần cả đời không có gì không tốt, Thẩm Minh dù sao cũng là nhân vật chính, chống lại hắn chỉ có con đường chết. Nhưng đối với cô mà nói, cô còn chưa có yêu đương, cũng tuyệt đối không muốn qua loa như vậy liền thành vợ người ta.
Còn là bị ép thành vợ người ta!
Trong bóng đêm như mực, trên sàn trong phòng của Vân Yên mở ra một cái va ly, Vân Yên vội vàng chạy qua chạy lại khắp phòng thu dọn hành lý.
Cho dù thế nào thì chạy khỏi chỗ này trước đã rồi tính sau!
-----------------
Cô đợi đến rạng sáng.
Nhà họ Thẩm chìm vào ngủ say, thường thường còn có thể nghe thấy từng trận gió thổi qua. Vân Yên cầm chiếc valy giống như cầm một miếng đậu hũ, thở mạnh cũng không dám thở, cô nhón mũi chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Đèn ở chỗ cửa ra vào vẫn sáng, bình thường là để đèn cho cho hai cha con Thẩm Minh lúc ban đêm về nhà muộn. Nhưng hôm nay dì Ngô bị mắng, chắc là bị dọa sợ nên mới đi về phòng ngủ sớm mà quên tắt đèn.