Chu Mạn Chi buông chén trà, trong lòng đại khái hiểu được lý do vì sao nhưng chị vẫn hỏi: “Em làm sao vậy?”
Vân Yên thu hồi tầm mắt, rồi lại lo lắng mà liếc Thẩm Ám thêm một cái, sau đó mới nhỏ giọng hỏi chị: “Chị cảm thấy……Thẩm Ám ngốc sao?”
Vấn đề này cũng rất khó khăn.
Chu Mạn Chi châm chước một chút mới trả lời: “Chị nghe nói hồi nhỏ Thẩm đại thiếu có thiên phú bẩm sinh, trước khi xảy ra chuyện cũng đã nhảy cấp liên tục, có đôi khi còn có thể giúp chủ tịch Thẩm xử lý chuyện công ty.”
Mấy chuyện này không cần chị ấy nói Vân Yên cũng biết, nhưng cô muốn hỏi không phải là mấy chuyện này.
Chu Mạn Chi tiếp tục: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy Thẩm đại thiếu, thì cũng không nhìn ra anh ta có chỗ nào khác người thường, chị nghĩ, cho dù anh ta xảy ra chuyện thì IQ vẫn sẽ có đi, năng lực học tập trời sinh đã mạnh hơn so với người thường. Nếu không, nhiều năm như vậy, làm sao anh ta sống ở trong nhà họ Thẩm được.” Nói xong chị lại bưng chén trà lên uống một ngụm.
Vân Yên thoáng giật mình, trong lòng suy tư về lời Chu Mạn Chi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT