Vân Yên đứng bên cửa sổ, ngạc nhiên nói: “Tuyết rơi nhiều thật.”
Thẩm Ám cúi mắt, thay cô vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi loạn, sau đó xoay người ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô rồi mới “ừ” một tiếng.
Vân Yên sờ sờ mu bàn tay anh, không biết sao lại lạnh như băng, cô quên mất luôn chuyện đẩy anh ra, nắm lấy mấy ngón tay anh, sưởi ấm cho anh.
Tuyết rơi cả một buổi chiều, đến tận lúc chạng vạng mới ngừng lại.
Khu chung cư nhỏ hiếm khi có được chút ồn ào, có thật nhiều trẻ con chạy ra hi hi ha ha chơi tuyết. Cả một ngày Vân Yên không đi ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy muốn đi ra ngoài chơi.
Khăn quàng cổ, mũ, bao tay, cô trang bị đầy đủ. Sau đó mặc cho Thẩm Ám còn dày hơn, chỉ lộ ra đôi mắt, Thẩm Ám cũng dung túng để cho cô nghịch ngợm.
Cửa vừa mở ra, gió bên ngoài lùa vào từng trận, có điều cũng không lạnh giống như tưởng tượng. Bông tuyết sạch sẽ, vừa giẫm lên liền in lại một dấu chân. Vân Yên rút tay khỏi tay Thẩm Ám, cực kì hưng phấn chạy về phía trước, chạy chạy, bịch một tiếng té sấp mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT