Vân Yên chỉ mặc đồ ngủ, chiếc áo ngủ lông xù, trên mũ còn rũ xuống hai cái tai thỏ thật dài. Thẩm Ám liếc mắt nhìn lỗ tai thỏ một cái rồi rũ mắt xuống, không biết là đang nghĩ cái gì.
Một mùi thơm bay thoảng qua.
Vân Yên xé ra nắp mì ăn liền rồi vung tay ném vào sọt rác, lúc quay đầu gọi anh thì lỗ tai thỏ phất lên, cô đẩy bờ vai của anh nói: “Đừng có ngủ, anh dậy ăn đi đã.”
Thẩm Ám không nhúc nhích.
Cô ghé lại gần hơn, lỗ tai thỏ đụng vào vai của anh một chút. Cô giống như đang dỗ em bé, giọng nói mềm nhũn: “Ngoan, ăn mì đã rồi ngủ tiếp, nếu không dạ dày mà đau thì sẽ phải uống thuốc, anh uống thuốc chưa? Thuốc rất đắng, rất rất là đắng……”
Thẩm Ám đại khái là thấy phiền, rốt cuộc mới chịu ngồi dậy ăn.
Vân Yên cười tủm tỉm: “Vậy mới là bé ngoan……” Nói xong liền cầm bát mỳ lên, gắp một đũa lớn đưa tới bên miệng anh.
Thẩm Ám trừng cô.
Cô lại rất có kiên nhẫn chờ, cánh tay mỏi cũng không rút về. Miệng cô mở mở đóng đóng, nói nhiều đến giống như luôn có lời nói không hết. Thẩm Ám rốt cuộc chịu há miệng để cô đút mì ăn liền cho anh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT