Khi đoàn người vừa đặt chân tới chân núi, ánh hoàng hôn đã tắt, màn đêm buông dần trên ngọn tre làng Trường Lăng. Lục hoàng tử Mạc Huyền vẫn không chịu buông bàn tay nhỏ bé của Ngô Kha, khiến Ngô Kha trong lòng vừa xấu hổ vừa ngờ vực. Nàng khẽ rút tay, song sức lực nhỏ bé của nàng làm sao lay chuyển được bàn tay rắn chắc kia. Ngô Kha lén đảo mắt, khẽ lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi kêu:
– Người này quả là quái nhân, ta còn nhỏ tuổi thế này mà cứ muốn nắm tay ta, chẳng lẽ thực lòng có tâm tư gì? Ôi trời, thật khó hiểu!
Dù lời nói ấy nhỏ nhẹ, song Mạc Huyền vốn luyện võ, đôi tai linh mẫn, nghe rõ ràng không sót chữ nào. Hắn chỉ khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ánh lên ý vị hài hước, trong lòng nghĩ thầm: Tiểu nha đầu này quả nhiên thú vị.
Nghiêm Bân lặng lẽ đi phía sau, nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân mình mà không khỏi buồn cười, chỉ thầm nghĩ: Chủ nhân từ trước đến nay lạnh lùng nghiêm nghị, hôm nay rốt cuộc cũng có người khiến người động tâm. Tiếc rằng, tiểu cô nương này tuổi hãy còn nhỏ, e rằng phải chờ thêm mấy năm nữa mới thành đại sự.
Trong khi đó, tại nhà tranh họ Ngô, Trương thị, Ngô Nguyệt cùng hai huynh đệ Ngô Tinh Thần và Ngô Tinh Hà đã thấp thỏm đứng trước cửa, mắt ngóng về phía đường làng. Trương thị lòng như lửa đốt, lo lắng nói:
– Trời đã tối, sao Kha nhi vẫn chưa về? Có phải lại gặp chuyện gì chẳng lành hay không? Tinh Thần, Tinh Hà, hai con mau đi tìm muội đi!
Ngô Tinh Thần lập tức đáp lời:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play