"Yêu một người, giống như sáng tạo một tín ngưỡng, phụng dưỡng một vị thần có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."
                                                                    — Borges, Trong mộng tình cờ gặp gỡ

Xiêm Vực – Đông Nam Á

Một vùng đất chìm trong tham nhũng và mùi máu tanh, như thể hơi thở của địa ngục tràn lên mặt đất. Ở đây, tội ác lan nhanh như dịch bệnh, tràn ngập khắp thành phố trụy lạc. Không có luật lệ hay đạo đức, chỉ có dục vọng buông thả. Linh hồn con người bị nhuộm đen bởi tội lỗi và ham muốn; thần linh bị quên lãng, chỉ còn quỷ dữ đang cuồng hoan.

Trong một sòng bạc ngầm, Giang Mộ Xuyên – ông trùm sòng bài – nheo mắt cười, liếc sang chàng thiếu niên lai máu ngồi đối diện:

“Cô gái này đến từ Hoa Quốc, nhan sắc tuyệt phẩm. Có đủ để ta cược với cậu nửa số chip trên bàn không?”

Lạc Luân Tá, chàng trai tóc nâu, khẽ xoay chiếc nhẫn "onyx" ở ngón giữa, giọng trầm không gợn cảm xúc:

“Loại mèo con như vậy, đặt lên giường cũng chẳng chịu nổi mấy hiệp. Tôi không có chút hứng thú.”

Giang Mộ Xuyên khẽ cau mày. Người này dường như không để lộ bất kỳ kẽ hở nào, ngay cả mỹ nhân dị quốc cũng không khiến hắn xao động. Nhưng khi hết vốn tiền mặt, ông ta vẫn còn “con át chủ bài”: một lô “hàng mới” cực phẩm.

Trong số đó, “cô gái từ Hoa Quốc” chính là Y Lộc Đường – tiểu thư ngoan ngoãn, lớn lên trong nhung lụa.Xinh đẹp,đáng yêu như một viên kẹo lấp lánh,khuôn mặt và ngoại hình đều khiến người ta dễ động lòng.

Không người đàn ông bình thường nào cưỡng nổi cám dỗ ấy — đáng tiếc, trước mắt ông, Lạc Luân Tá thậm chí chẳng thèm liếc một cái.

Cô gái mà Giang Mộc Tuyền nhắc đến chính là Y Lộc Đường,  vừa bị thuộc hạ kéo từ tầng hầm ra.

Cô không hiểu vì sao mình lại đến nơi này.Ở quê nhà, cô là một tiểu thư ngoan ngoãn. Cha là quan chức, mẹ là bà nội trợ. Nhưng chỉ trong một đêm, cha bị bắt giam, mẹ mang hết tiền trốn sang Xiêm Vực, đưa cô theo. 

Ba tháng sau khi nhập học ở nơi đất khách, cô bị chuốc thuốc trong quán cà phê. Khi tỉnh lại, cô thấy mình bị nhốt trong chiếc lồng chó tối tăm, hôi hám. Chưa đầy một giờ sau, cô bị lôi đến đây.

Ánh đèn chói lóa rọi vào mặt khi tấm vải đen bị kéo xuống. Trước mắt nàng là chàng thiếu niên lai máu – mái tóc đen rũ che trán, cơ bắp màu đồng, đôi mắt hổ phách lạnh lùng, sống mũi cao,đường nét trên khuôn mặt sắc sảo.Hình xăm chữ nước ngoài nơi cổ tỏa ra khí tức nguy hiểm — rõ ràng anh không phải kẻ lương thiện.

Nước mắt lăn dài. Đôi môi run rẩy, nàng chỉ có thể nức nở:

“Ô… ô… cứu mạng…”

Dáng người nhỏ nhắn co ro, váy dính bụi và lấm máu, đôi chân trắng nõn lộ ra mong manh như một miếng bánh kem mềm mại,đơn thuần.

Người đàn ông bên cạnh bật cười, nâng cằm nàng:

“Mỹ nhân châu Á thế này, tôi chưa thấy bao giờ,nhìn thật yếu đuối phải không Tá"

Lạc Luân Tá vẫn im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play