Thứ đồ vật được bọc lấy từng lớp vải dày cộm được Sở Vô Ung chậm rãi cẩn thận cởi ra. Sau khi trên đất đều là một đống vải, mới lộ ra nguyên trạng bên trong.
Đây là một cây đại kiếm loang lổ rỉ sét. Trên thân kiếm rộng lớn, đầy từng mảng rỉ sét màu đỏ giống như vết máu.
Thân kiếm của nó rất rộng, lại dài đến như vậy. Theo lý mà nói, cầm để chơi đùa, hoặc là lấy để công kích người khác đều vô cùng bất tiện. Hơn nữa vẻ ngoài rách nát này, nhìn qua quả thực giống như là một cây phế kiếm không có ai muốn.
Lê Lạc nhìn cây đại kiếm hiện tại quả thực như được nhặt từ đống rác ve chai này, lại nghĩ đến cảnh nam chính Sở Vô Ung sau này cầm cây Thần Khí cuối cùng đã khôi phục này, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật. Tiếp đó lại nhìn cây Thần Khí còn đang trong cảnh long đong này, liền nhịn không được muốn đưa tay sờ sờ.
Nhưng Lê Lạc vẫn là cực lực nhịn xuống khao khát của mình, đem ánh mắt của mình xé ra khỏi cây đại kiếm loang lổ rỉ sét kia. Khi nhìn về phía Sở Vô Ung, lại là một vẻ mặt vân đạm phong khinh, "Vật này nhìn qua cũng không giống như là bảo vật gì."
Sở Vô Ung lúc Lê Lạc cúi đầu nhìn cây đại kiếm hắn đang cầm, ánh mắt của hắn liền giống như ngọn lửa nóng bỏng, tham lam nhìn sườn mặt của Lê Lạc. Từ hàng mi thon dài hơi rũ xuống, lướt qua chóp mũi có chút xinh xắn, dừng lại hồi lâu trên đôi môi nhạt màu đang hơi mím, sau đó rơi xuống cái cổ trắng nõn như nhánh cây lộ ra ngoài cổ áo.
Hiện tại ngồi gần, Sở Vô Ung có thể rất rõ ràng ngửi được mùi hương hoa mai thanh lãnh nhàn nhạt từ người mà hắn đã ngày đêm mong nhớ truyền đến từ bên cạnh mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play