Sau ngày hôm đó, ở trong căn phòng giống với căn phòng ban đầu Cố Khanh Trần đã ở, sau khi hoàn toàn có được Lê Lạc, Sở Vô Ung phảng phất cuối cùng cũng chấm dứt chấp niệm trước đây của mình. Sau đó liền dẫn Lê Lạc vào ở trong một cung điện lớn hơn mấy lần so với cái sân trước kia – cung điện này, mới là nơi ở vốn có của Ma Tôn.
Sau khi mang Lê Lạc vào ở trong cung điện này, Sở Vô Ung liền chỉnh đốn lại toàn bộ tòa cung điện, khiến cung điện vốn vô cùng xa hoa, trở nên phù hợp với phong cách mà hắn và Lê Lạc thích hơn.
Một công trình vĩ đại như vậy, nếu giao cho phàm nhân, ít nhất cũng phải tốn hơn một tháng thời gian. Mà Sở Vô Ung giao chuyện này cho trưởng lão quản sự của Huyền Minh Cung, chỉ dùng vẻn vẹn ba ngày, toàn bộ cung điện liền được cải tạo xong theo như hắn đã phân phó. Những cải tạo này cơ bản đều diễn ra trong im lặng, không ảnh hưởng đến Sở Vô Ung và Lê Lạc đang ở bên trong.
Sáng sớm, ánh dương quang xuyên qua cửa sổ, dịu dàng chiếu vào trong căn phòng rộng lớn, lên người thanh niên đang nằm nghiêng trên chiếc giường trải ga màu xanh thẫm.
Thanh niên có một khuôn mặt đẹp hơn cả đóa đào hoa dính sương sớm vài phần, mà lúc này hắn nhíu mày thon dài. Đôi môi màu nhạt vốn có lúc này lại giống như được nhuộm lên một màu son Yên Chi thượng hạng, còn phiếm chút hơi sưng, cứ như không lâu trước đó mới bị ai đó yêu thương một cách hung hăng.
Mái tóc đen mềm mại của thanh niên xõa ra, trải trên giường, làm tôn lên làn da càng thêm trắng sáng. Tấm chăn mỏng chỉ che bụng và mông hắn, lộ ra làn da bên trên, điểm xuyết những dấu vết giống như cánh hoa đào.
Phần eo của thanh niên thì bị một cánh tay ôm lấy, đem hắn giữ chặt trong vòng ngực rộng rãi hơn rất nhiều của người phía sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT