Mái tóc chưa khô làm thấm ướt phần lưng của chiếc trường bào màu trắng bên ngoài của thiếu niên đến gần như trong suốt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn bên trong. Mà lúc này, ánh hoàng hôn bên ngoài đang rực rỡ, khoác lên toàn thân thiếu niên một tầng màu sắc ấm áp.
Sở Vô Ung không lộ chút biểu tình nào quan sát thiếu niên đang quay lưng lại với mình. Mùi hương tan chảy trong miệng hắn thật sự là quá quen thuộc, năm đó hắn đã tận mắt nhìn người trong lòng mình tự bạo trước mặt mình. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng một tu sĩ Nguyên Anh tự bạo, là vạn lần không có khả năng khôi phục. Cho nên hắn mới muốn tìm kiếm bí pháp, để Cố Khanh Trần sống lại.
Thiếu niên trước mắt này, rốt cuộc có mục đích gì, mới lại xuất hiện trước mặt hắn vào lúc này? Sở Vô Ung suy tư đến đây, ánh mắt không khỏi tăng thêm mấy độ, bàn tay cầm đũa cũng siết chặt mấy phần.
Hơn nữa khi Khanh Trần làm những món ăn đó cho hắn, không có khả năng sẽ có người nào biết được. Thiếu niên này, rốt cuộc làm thế nào mà biết, hơn nữa mùi vị làm ra lại vì sao tương tự đến vậy?
Sở Vô Ung càng nghĩ càng cảm giác chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, không bằng điều thiếu niên này đến nơi gần hắn nhất, lại cẩn thận quan sát một chút. Dù sao ngoại trừ căn phòng có thiết kế giống hệt với phòng của Khanh Trần, vẫn còn một căn phòng thừa ra.
Sở Vô Ung suy tư, lại ăn thêm mấy miếng mì trong bát trước mặt mình. Hơn nữa, hắn cũng không phát hiện có gì không thích hợp trong bát mì này. Mà loại mùi vị vô cùng quen thuộc, khiến hắn gần như không thể chống cự, trước khi phát hiện mục đích của thiếu niên này, hắn cũng hy vọng có thể nếm thử thêm vài lần.
Khi Lê Lạc còn chưa nấu xong bát mì thứ hai, Sở Vô Ung liền đã ăn xong bát mì to mà Lê Lạc nấu cho hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play