Bọn họ cũng không ngờ Úc Tưu ngay cả lời từ chối cũng không nói, vậy mà sảng khoái đi luôn.

Một núi không thể có hai hổ, huống hồ trong phòng này có ba con, Úc Tưu vừa ra ngoài, không khí trong phòng lập tức lạnh đến mức đóng băng.

Nếu không phải quy tắc không cho phép, e rằng vừa vào phó bản ba người này đã chia phe rồi.

Đại sảnh tầng một, những chiếc đèn tường kiểu cổ chiếu sáng căn phòng một màu vàng úa.

Những người chơi được cử đến đều có vẻ mặt khó chịu đứng ngoài cửa khu vực cung cấp vật tư.

"Sao còn chưa mở cửa vậy, rốt cuộc phải đợi đến bao giờ?"

Úc Tưu đứng trong đám đông, lúc đầu còn muốn đứng lên phía trước để tranh thủ lúc mở cửa có thể lấy được vài thứ tốt, nhưng những người phía sau gần như dùng sức mạnh để chen lên, Úc Tưu thật sự không chịu nổi nữa liền tự mình lùi về cuối đội hình.

Cậu vừa đứng vững liền nghe thấy tiếng trêu chọc đầy ác ý bên cạnh: "Ôi, đội nào mà không biết thương hoa tiếc ngọc, lại để người đẹp bé nhỏ như em ra ngoài khoe khoang vậy, xem ra bán được giá lắm nhỉ, còn bán được đến phó bản cấp cao nữa."

Úc Tưu nhíu mày, cậu rất ghét bị nói như vậy.

Cậu trông có vẻ dễ bị bắt nạt, nhưng cũng không yếu đến mức đó, trong miệng người đàn ông này mình cứ như loại người không dựa dẫm vào người khác thì không sống nổi vậy.

Đại lão cậu không đánh lại, vậy mà một tên qua đường như vậy cũng dám nói cậu như vậy.

Úc Tưu trực tiếp đi đến trước mặt người đó: "Tôi trông dễ bị bắt nạt lắm sao?"

Người đàn ông đó hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để cậu vào mắt.

Úc Tưu liếc nhìn mỡ trên cánh tay gã ta, khóe môi cong lên cười một tiếng vẻ mặt ngây thơ và vô tội, nhưng lời nói ra lại lập tức chọc giận đối phương: "Loại người như anh cũng đến được, tôi dựa vào cái gì mà không đến được."

"Không biết trời cao đất rộng... Á!''

Người đó tức giận đưa tay muốn bóp cổ mảnh khảnh của Úc Tư, giây tiếp theo liền bị Úc Tưu nắm lấy ngón tay, dùng sức bẻ mạnh.

Tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang vọng khắp đại sảnh.

Úc Tưu đã kịp trốn vào đám đông trước khi mọi ánh mắt đổ dồn về, như một con cừu non yếu ớt vô tội bị tiếng hét làm cho kinh hãi, co rúm lại trong đám đông vì không có sự che chở của đồng đội, sợ hãi đến toàn thân run rẩy.

Vừa nãy ở chỗ đó có một cây cột đá, bọn họ lại ở cuối đội hình, gần như không ai nhìn thấy người đàn ông đó rốt cuộc đã bị thương như thế nào, cũng không ai nhìn thấy Úc Tưu ra tay.

Mọi người đều vào đây để vượt qua thử thách, không ai quan tâm đến sống chết của người khác.

Không lâu sau sự chú ý của mọi người đã bị tiếng thông báo thu hút.

【Xin tất cả người chơi xếp thành một hàng tiến lên rút thẻ lì xì, con số đại diện cho số lượng vật tư có thể lấy, người lấy quá nhiều bị phát hiện sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, sau khi rút không được cướp thẻ lì xì của người khác.】

【Xin người chơi tuân thủ quy tắc trò chơi.】

Úc Tưu đứng tại chỗ hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nếu không thể cướp đoạt, nghĩa là không có bất kỳ khả năng xung đột nào nữa.

Rút thẻ rồi lấy đồ về là được.

Thẻ lì xì được sắp xếp theo số lượng người, không thừa không thiếu, cuối cùng khi Úc Tưu đi qua chỉ còn lại một tấm.

Úc Tưu ngoan ngoãn rút thẻ lì xì từ tay nhân viên quản lý ở cửa, sau khi lấy đi còn lễ phép nói lời cảm ơn.

Ngay khi thấy số lượng vật tư trong thẻ lì xì, bình luận trong phòng livestream lập tức bùng nổ, tràn ngập khắp màn hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play