Đoàn tàu chiều muộn bốn giờ hơn thì đến ga Lâm Thành. Viên Mãnh ôm con gái nhỏ, che chắn bà Diệp đi sau cùng trong đám người xuống sân ga.
Hạ Phàm và Lý Nguyên Cẩm đi phía sau, tay xách nách mang hành lý, nối đuôi nhau bước xuống tàu.
Trên sân ga, mấy người lính mặc quân phục đón người nổi bật hẳn lên.
Viên Mãnh và Hạ Phàm cũng không nghĩ đến việc đưa cả nhà đi cùng, trước đó cũng không báo để đơn vị cử người ra đón.
Đương nhiên, với cấp bậc của hai người, dù có người ra đón thì phần lớn cũng chỉ là đồng đội rảnh việc trong đơn vị. Thời này, quân hàm cấp đoàn trở lên mới có tiêu chuẩn có người phục vụ.
Hạ Phàm mới xuyên qua chưa lâu, càng thấm thía cái sự đời "thăng chức tăng lương nuôi con" quả là gánh nặng đường dài.
Ở Tinh Tế, kẻ mạnh là tôn, gặp kẻ nào ngứa mắt cứ đấm cho vỡ sọ mà không phải chịu trách nhiệm gì. Hạ Phàm lên được chức phó chỉ huy là nhờ chiến lực và trí thông minh siêu phàm.
Còn ở cái xã hội văn minh cổ Hoa Quốc này, ràng buộc quá nhiều. Như kiếp trước, cả Viên Mãnh lẫn Hạ Phàm đều phải mất nhiều năm mới bước chân vào được trung tâm quyền lực.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT