Viên Mãnh và Hạ Phàm tranh thủ sáng sớm lên núi đi săn. Họ muốn kiếm chút mồi khi còn thời gian rảnh ở nhà, để người nhà có thể hong khô hoặc ướp muối, ăn dần.
Viên Viên tỉnh dậy không thấy ba đâu, con bé xị mặt. Món canh trứng và bánh lạc tô của đại bá mẫu đều chẳng ngon lành gì. Nhưng cô bé vẫn hậm hực ăn hết. Để lại một đoạn ghi âm giận dỗi cho ba, trách ba đi chơi không dẫn mình theo. Rồi lại gửi cho chú Hạ Phàm, bảo chắc chắn là chú ấy muốn ép cô bé học hành nên mới không cho đi cùng! Dù hôm qua con bé đã hào phóng gỡ hệ thống xe đạp, cho tận 20 điểm năng lượng, Viên Viên vẫn chẳng thấy vui vẻ gì!
Hôm nay đến phiên nhà Viên Viên trông Tiểu Béo. Cô bé khoanh tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc đi cùng ông nội đến trụ sở đại đội. Trên đường đi ngang qua ruộng, cảnh một già một trẻ chắp tay sau lưng, mặt mày nghiêm trọng bước đi khiến mấy bà các mẹ được trận cười vỡ bụng.
Đến trụ sở, Viên lão đầu sắp xếp cho Tiểu Béo ngồi vào chỗ của mình, rồi cầm ca tráng men và bình thủy đi đun nước ấm. Hôm nay đại đội trưởng cũng xuống đồng, nên ông đến đây giải quyết mấy giấy tờ cần báo lên công xã. Theo lý, trừ mùa màng, đại đội trưởng và bí thư đại đội không cần phải xuống đồng, nhưng cả hai đều làm gương, thường xuyên thay nhau đi làm.
Mấy cô thanh niên trí thức mới đến không tìm thấy đại đội trưởng ở ngoài đồng, liền đến trụ sở xem sao. Sáng nay họ bắt đầu làm việc, nhưng chưa được bao lâu đã chịu không nổi, nên muốn xin nghỉ đi huyện xem Phùng Duyệt.
Thực ra Phùng Duyệt ở bệnh viện không có chuyện gì, nhưng cô ta nhất quyết không chịu xuất viện, cũng không cho mấy người thanh niên trí thức đi cùng. Cô ta còn tưởng đại đội chi tiền viện phí, nên cứ nằng nặc đòi ở lại viện theo dõi thêm. Mặt khác, cô ta cũng sợ. Ban ngày đắc tội với con nhãi ranh, ba nó nói muốn cô ta trả giá, tối đến đã gặp chuyện. Dù không có chứng cứ, cô ta cũng chẳng dám làm ầm ĩ, nhưng sợ hãi đến không chịu được. Mấy người thanh niên trí thức cũ còn muốn kiếm công điểm, thấy cô ta không sao nên tự về đại đội.
Viên đại đội trưởng giờ phiền chết cái cô thanh niên trí thức kia rồi, đúng lúc nhắm mắt làm ngơ. Dù sao cũng chẳng tốn tiền của đại đội, thích ở bao lâu thì ở. Đến lúc tính công điểm cuối năm sẽ trừ hết, chẳng được chia lương thực xứng đáng đâu.
Mấy cô thanh niên trí thức vừa vào cửa đã thấy cô bé con đang ngồi đọc sách trong phòng. Cô bé cau mày, mặt bánh bao phúng phính, bĩu môi, trông có vẻ không vui. Các cô nhớ đến chuyện ở ga tàu hỏa hôm đó, hơi xấu hổ. Tiểu Béo đã sớm quên hai người kia, hôm trước ở ga vì có cái đồ đầu đất Phùng Duyệt kia nên cũng chẳng để ý đến họ. Gặp người đến, cô bé còn giãn mặt ra: "Các chị ơi, thư ký Viên đi nấu nước rồi ạ."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play