Thư Thanh Vãn và Dung Ẩn từng yêu nhau, nhưng con đường họ lựa chọn lại ngược hướng.
Ngày anh đưa “bạch nguyệt quang” trở về, cô chỉ mỉm cười buông tay, để anh rời khỏi vòng tay mình và tan vào biển người.
Nhiều năm sau, cô trở thành nữ thần của giới nghệ thuật – đoan trang, quyến rũ, nổi bật giữa truyền thông.
Rồi một đoạn video bị tung ra: cô mặc sườn xám, từng động tác uyển chuyển, đôi mắt ướt át tựa sương khói… chỉ một khoảnh khắc cũng khiến mạng xã hội bùng nổ.
Trong buổi phỏng vấn, khi được hỏi về tình yêu năm xưa, cô không né tránh, chỉ mỉm cười:
“Anh ấy dạy tôi buông bỏ oán hận, thôi si mê.
Biển khổ quay đầu, sớm nên tìm bờ.”
Ngày hôm đó, Dung Ẩn đứng ngay đó, tận mắt nghe từng chữ, từng lời.
Cô từng ở bên anh nhiều năm, nhưng anh chưa bao giờ dạy cô cách buông bỏ…
Anh chỉ dạy cô thế nào là tham, là yêu, là muốn… và là không thể quên.
Sau khi trở về Lâm gia, cha mẹ nâng niu cô như báu vật để bù đắp năm tháng thiếu thốn.
Thấy con gái mãi lẻ loi, họ sắp xếp cho cô đi xem mắt. Người đàn ông được chọn đủ điều kiện khiến cả gia đình hài lòng, và cô cũng chẳng thấy có gì để phản đối.
Cô nghĩ, thử mở lòng thêm một lần cũng không sao…
Nhưng ngay lúc ấy, Dung Ẩn xuất hiện, đứng trước mặt cô, thấp giọng:
“Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt anh, giọng nói anh, cùng sự chiếm hữu mãnh liệt phút chốc bày ra không chút che giấu.
Ngày chia tay, cô từng nói mình chọn anh vì quyền thế ngập trời.
Nhưng khi rời đi, cô chẳng mang theo gì – và đó là quyết định của chính cô.
Đêm gặp lại, anh khẽ vuốt gò má cô, giọng khàn đến run:
“Vãn Vãn, em lúc nào cũng ngoan như thế.”
Anh muốn cô nở rộ… nhưng chỉ nở vì mình anh.
Tiểu kịch trường
Dung Ẩn nổi tiếng lạnh lùng, ít để ai bước vào thế giới riêng.
Anh có một biệt thự giữa núi, mỗi lần ở là hàng tháng trời, bạn bè đều quen thuộc.
Rồi một ngày, tin đồn lan ra: “Bạch nguyệt quang” của anh đang ở đó!
Nhóm bạn quyết định đột nhập, nhưng không tìm thấy “bạch nguyệt quang”, mà lại bắt gặp một cô gái mặc váy, chân trần chạy xuống cầu thang – chính là Thư Thanh Vãn!