Bốn năm trước, Thịnh Ngâm – cô tiểu thư kiêu kỳ của Thịnh gia – và Thẩm Liễm Ngăn – vị kiểm sát trưởng trầm tĩnh, nghiêm nghị – từng có một mối tình nồng cháy.
Anh từng ôm cô thật chặt trong chiếc áo khoác rộng, để những cái chạm, những hơi thở hòa vào nhau trong nụ hôn run rẩy, để hương thơm ngọt ngào xen chút đắng cay từ bờ vai cô khắc sâu vào tim.
Nhưng sóng gió ập đến quá nhanh. Cha cô lâm bệnh nặng, tin tức lên hot search, người nhà quay lưng, bà con xa lánh. Trong hành lang tối tăm của bệnh viện, Thịnh Ngâm ôm giấy báo bệnh nguy kịch, trái tim đau thắt như nghẹn lại.
Cô nghe tiếng bước chân của anh đến gần, cùng câu hỏi ai đó khẽ vang:
“Thịnh gia sắp sụp rồi, cậu thật sự thích cô ấy sao?”
“Thích ư?” – Anh đáp, giọng thản nhiên đến lạnh lùng.
Từ khoảnh khắc ấy, anh không còn tìm thấy cô gái nhỏ từng nấp trong áo khoác của mình nữa.
Bốn năm sau, Thịnh Ngâm đã không còn là tiểu thư được cưng chiều, mà trở thành đấu giá sư hàng đầu của Thịnh gia – rực rỡ, bản lĩnh, và nổi bật giữa giới thượng lưu. Người theo đuổi cô nhiều không kể xiết.
Nhưng ít ai biết, cô mắc chứng mất ngủ triền miên – ban đêm trằn trọc, ban ngày vẫn mỉm cười như không có gì.
Cho đến một ngày, cô thay bác sĩ tâm lý… và bắt gặp Thẩm Liễm Ngăn, không còn áo kiểm sát, mà khoác trên mình chiếc blouse trắng.
Anh đứng trước mặt cô, chìa tay ra, giọng trầm ấm và hơi khàn:
“Thịnh tiểu thư, tôi muốn… được làm quen lại với cô lần nữa.
Tôi là bác sĩ tâm lý Thẩm Liễm Ngăn – và tôi ở đây, chỉ vì cô.”
#Bệnh của cô đã dần hồi phục, nhưng bệnh của anh thì chưa từng thuyên giảm#
Tag: Yêu sâu sắc – Gương vỡ lại lành – Thiên chi kiêu tử – Chính kịch
Tóm tắt: Dù từng đánh mất nhau, nhưng tình yêu anh dành cho cô chưa bao giờ đổi thay.