Thấy nàng vẫn trầm ngâm suy tư, Tiêu Sơn ôm nàng hôn thật mạnh một cái: “Được rồi, đây đều là chuyện tướng quân tự suy xét, chúng ta không cần lo lắng.” Hai mắt hắn sáng lấp lánh, mặt đầy chờ mong nói: “Nhưng mà lần trước ta xuất chinh, nàng đã đồng ý với ta.”
Phùng Trinh không kịp phản ứng: “Đồng ý cái gì?”
“Đồng ý sinh em bé cho ta.” Tiêu Sơn vui vẻ cười nói: “Sắp tới cũng không có động tĩnh gì lớn, chúng ta có thời gian sinh em bé rồi.”
Nói xong hắn lật người lại, nháy mắt đã đè Phùng Trinh xuống dưới người nói: “Nương tử, hiện giờ ta đã là giáo úy, không phải quân hộ nữa. Nếu sau này nàng không muốn con tòng quân, vậy chúng ta để cho con mình đọc sách đi.”
Cho tới nay, Tiêu Sơn vẫn biết những lo lắng trong lòng của Phùng Trinh. Bắt đầu từ ngày thành thân kia, hắn đã biết được.
Là một quân hộ, ngày sau con hắn bắt buộc phải đi con đường cũ của hắn, phải chinh chiến sa trường. Tuy rằng trước nay ở trước mặt hắn Trinh nhi không đề cập tới, nhưng mỗi lần Trinh nhi dạy hắn học chữ, để cho hắn tiến bộ từng ngày, hắn đều có thể cảm giác được nội tâm bất an của Trinh nhi.
Cho nên mặc kệ là vì hắn, hay là vì Trinh nhi, càng là vì con cái của mình, hắn nguyện { đi làm những việc mình không thích làm, để bản thân có thể học hỏi nhiều hơn, càng trở nên hiểu biết hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play