“Chàng nhất định phải trở về.” Phùng Trinh liên tục lặp lại dặn dò. Nàng không còn lo lắng cho việc phải sinh con ở nơi chiến hỏa tàn phá này nữa. Có lẽ khi những đứa trẻ được trải qua hoàn cảnh như vậy, mới có thể càng cảm nhận được sự gian nan của bậc trưởng bối. Ngày sau mới có thể trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Lúc này Tiêu Sơn cũng không biết làm thế nào để nói với thê tử của mình, trong lòng hắn cũng cảm giác được, với sự thông tuệ của Phùng Trinh, hẳn là đã biết hắn sắp sửa đi làm chuyện gì. Mà hắn lại không thể nói bất cứ chuyện nào cả. Đây là quân lệnh như núi.
Sau khi Tiêu Sơn rời đi, Phùng Trinh cũng không nhàn rỗi.
Hiện giờ ở Hà Sáo chỉ còn lại mấy trăm lão binh cùng với ba ngàn phụ binh. Bây giờ lại là mùa đông, những phụ binh này không cần làm việc nhà nông, cũng đều trang bị vũ khí, có một bộ phận tiến vào pháo đài bên ngoài Hà Sáo để phòng thủ, một bộ phận thì phòng thủ bên trong tường thành Hà Sáo.
Khi mới bắt đầu cũng không có nhiều người cảm thấy sự khác biệt. Bất quá chờ sau khi đại quân rời đi được bảy tám ngày, toàn bộ thành Hà Sáo bắt đầu cảnh giới nghiêm, trên cơ bản là chỉ vào không có ra. Một số người nhạy cảm đã có thể cảm giác được là đại chiến đang đến.
Mỗi dịp đến tết liền phải chuẩn bị đánh giặc, đây là nỗi bi ai của bách tính nơi biên cảnh. Nhưng những bách tính này lại không có bất cứ câu oán hận gì, rất nhiều người đều phối hợp với huyện lệnh bên trong thành, bất đầu tổ chức phòng thủ nhà cửa.
Mặc dù tỷ lệ đánh đến Hà Sáo rất nhỏ, thậm chí đã qua nhiều năm không có trận chiến lớn nào, nhưng mọi người vẫn không xem nhẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT