Khi Phùng Trinh và Điền Quế Hoa ra ngoài nhìn xem, chỉ thấy một đám bụi đất bay lên ở khu đất trống đằng xa trong quân doanh. Nhìn từ xa, có thể nhìn thấy một số con ngựa ở đó bay vọt lên.
Thỉnh thoảng, có một đám người ở đằng kia hoan hô kêu to nhảy nhót.
Điền Quế Hoa hếch mũi trừng mắt: “Thật sự là không biết liêm sỉ, một cô nương gia chưa xuất giá, thế nhưng lại xen lẫn vào cùng với một đám nam nhân. Đây cũng may là nữ nhân man di, nếu như là nữ nhân Đại Đường chúng ta dám bạo dạn làm như vậy, sớm đã bị quét ra khỏi cửa đi xuất gia.”
“Tẩu tử cũng biết đó là người nào hả?” Trong lòng Phùng Trinh cũng rất tò mò. Khi nào thì trong quân doanh lại có một nữ nhân như vậy.
“Tiêu Sơn nhà muội không nói cho muội biết sao?” Điền Quế Hoa nghi hoặc nói, thấy bộ dáng của Phùng Trinh thật sự không biết, nàng ta cong môi nói: “Không nói cũng tốt, nữ nhân như vậy a, phỏng chừng cũng khiến Tiêu Sơn nhà muội thấy phiền phức. Nữ nhân kia là công chúa bộ lạc Liên Sơn gì đó của Khương tộc. Ta cũng chưa từng nhìn thấy được một công chúa như vậy, ngày thường liền cứ hồ đồ như thế ở trong quân doanh của chúng ta.
“Công chúa Liên Sơn?” Sắc mặt của Phùng Trinh liền có chút cổ quái. Nàng cũng đã từng được mở mang kiến thức về công chúa Liên Sơn này, tính tình kia nói dễ nghe là nóng như lửa, nói khó nghe chính là điêu ngoa tùy hứng.
Bản thân Phùng Trinh từ trước đây nay luôn ổn trọng, cho nên cũng không thích giao tiếp với người tùy hứng như vậy. Hơn nữa, trước đó công chúa Liên Sơn này đã đánh đập Y Mã cũng được coi là một công thần của bộ lạc Liên Sơn thành bộ dáng thế kia, khiến trong lòng Phùng Trinh cũng vô cùng coi thường nàng ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play