Đột nhiên bị người khác ghét bỏ, trong lòng Phùng Trinh cảm thấy không thể hiểu được.
Nàng cảm thấy khuôn mặt của mình cũng được coi là hiền lương thục đức, khiến cho người khác yêu thích, bất luận thế nào, chỉ cần nhìn qua cũng sẽ không lập tức chán ghét như vậy.
Trương phu nhân dường như đã cảm nhận được ánh mắt đó, trong mắt có chút không vui nhìn sang, nhưng không ngờ được ánh mắt kia còn khiêu khích ngược lại. Bà ta nhíu mày, nhìn về phía lão thái quân đang tươi cười, chỉ vào Lưu Mẫn Thục nói: “Khí độ này, chẳng lẽ là trưởng tôn nữ của lão thái quân?”
“Đúng vậy.” Lưu thái quân cười không khép được miệng.
Trương phu nhân càng cười càng vui vẻ. Hóa ra cơn tức giận vì bị khiêu khích đã biến mất. Trương Tế Thế kia đã tìm cho nhi tử bảo bối của ông ta một tức phụ như thế đem về, thật đúng là chuyện tốt mà khắp chốn nên vui mừng. Bà ta quay đầu lại, bảo Ngô ma ma lấy ra một chiếc vòng tay, sau đó đưa cho Lưu Mẫn Thục: “Sau này chúng ta là người một nhà, ta người làm bà bà này cũng không thể keo kiệt.”
Lưu Mẫn Thục liếc mắt nhìn lão thái quân, lão thái quân nói: “Còn không mau tiếp nhận, đây là một mảnh tâm ý của phu nhân.” Đương nhiên, Lưu gia bọn họ không hiếm lạ gì lễ vật, bất quá đây cũng là thái độ của Trương phu nhân. Tặng lễ vật, tỏ vẻ rất yêu thích tức phụ này.
Lưu Mẫn Thục nhận lấy, nhẹ nhàng hành lễ: “Đa tạ phu nhân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play