Trương Định Nam nghe những lời như thế, trên mặt lộ ra ý cười, hai mắt sáng lên, nói: “Làm sao để tới gần? Bọn họ nhất định sẽ không hành động.”
Cả hai bên đều sẽ có cố kỵ, một bên không có khả năng thần phục một bên kia. Ít nhất hiện tại, thực lực của hắn ta vẫn không đủ để làm những người đó tin tưởng.
Phùng Trinh cười nói: “Dân phụ đã nghe phu nhân nói qua, Trương giáo úy ở Hãm trận doanh, cưỡi ngựa và bắn cung, mỗi thứ đều là xuất sắc.
Bất quá người trong Hãm trận doanh cũng không nhiều lắm, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của binh lính bình thường đều không được tốt. Nếu như muốn tổ chức một số lượng lớn kỵ binh có thể là một vấn đề. Nhưng nếu chúng ta phái một số người, đóng quân bên cạnh bộ lạc Khương tộc trong thời gian dài, để cho người Khương tộc dạy chúng ta thuật cưỡi ngựa, chúng ta trả một ít thù lao, cứ như vậy, nghĩ là người Khương tộc cũng sẽ rất vui.”
Trương Định Nam càng nghe, càng cảm thấy những gì Phùng Trinh nói có lý.
Hiện tại trong tay hắn ta có gần năm ngàn binh mã. Trong đó có hơn một ngàn ba trăm binh lính là quân chính quy, đã vượt qua quân Túc Châu.
Nhưng ba ngàn binh lính còn lại không ai biết, phải nói, mặc dù có biết cũng không thể làm gì được hắn ta. Từ trong số ba ngàn người này chọn một số người đi tới đóng quân ở gần bộ lạc Khương tộc, điều này không ảnh hưởng gì đến thành Hà Sáo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play