Con ngựa chạy nhanh như tên bắn. Hai người đều có chuyện giấu trong lòng, không có tâm tư đi dạo nữa. Vội vàng trở về trong doanh trại.
Khi tới chỗ rồi, Phùng Trinh nhìn thấy sự do dự của Tiêu Sơn, nói: “Chàng đi làm chính sự đi, ta tự mình đi về nhà, lát nữa chàng về sớm một chút là được.” Nàng không phải là người không biết đại thể, loại thời điểm này sẽ không kéo chân hắn.
Tiêu Sơn vươn tay nắm lấy tay nàng: “Trinh nhi, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa với nàng, làm xong việc sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.”
“Được rồi, đi đi thôi.” Phùng Trinh khẽ cười nói.
Ý tưởng này của Phùng Trinh, có thể nói là vô cùng lớn mật.
Phải biết rằng, mục đích của thành Hà Sáo là để đề phòng người Khương. Mà một ngàn người do Trương Định Nam lãnh đạo, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh nhau với người Khương. Mà kiến nghị của Phùng Trinh lại kéo người Khương đến trận doanh của bên mình.
Nếu đây thật là dân chúng Đại Đương sẽ không dám đưa ra biện pháp như vậy. Phải biết là người Khương tộc và người Đại Đường có mối thù trăm năm. Tuy rằng thù hận đã báo, nhưng ai cũng không muốn kết giao bằng hữu với địch nhân năm đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play