“Như thế nào, lại không nói ra được, luôn miệng nói là ta tham bạc của Tiêu gia các người, sao lại không nói ra được lai lịch của bạc này từ đâu ra?”
Phùng Trinh hơi cười lạnh, chờ người Tiêu gia trả lời.
Tiêu Ngô thị ré lên một lúc lâu, nhưng không biết nên nói gì. Vốn tưởng rằng Phùng Trinh là một nha đầu sĩ diện, nếu tự bà ta làm ồn ào, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nàng, sẽ không sợ nàng không nhượng bộ. Làm sao lại nghĩ nha đầu này so với bà ta còn khó chơi hơn.
Quách Thúy Hoa thấy Tiêu Ngô thị không lên tiếng, trong lòng rất tức giận. Nàng ta chính là nghe tức phụ của lão tam nói, cửa hàng rượu của Phùng Trinh mỗi ngày kiếm được không ít. Hiện giờ trong tay nàng không chỉ có hơn một ngàn lượng bạc.
Giờ đây Quách Thúy Hoa không chỉ muốn bạc, nàng ta còn muốn nhiều hơn nữa, dù sao cửa hàng này là của Phùng Trinh, cũng chính là của Tiêu gia, mọi người đều có phần. Có cửa hàng này, ai quan tâm đến việc trồng vài mẫu đất khô cằn kia.
Nàng ta chống nạnh nói: “Chúng ta không có bạc, chẳng lẽ ngươi có? Bạc kia còn không phải ban thưởng cho đại ca sao, dựa vào cái gì mà một mình ngươi đi lấy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT